“Tạm thời em vẫn chưa biết là ai làm, đại ca à, liệu có phải là đối thủ một mất một còn với chúng ta không?” Minh Viễn suy đoán, vì anh thật sự không nghĩ ra người nào cả.
“Anh ta mà có bản lĩnh này à? Cậu đánh giá anh ta quá cao rồi đó.” Nhưng Liên Cung lại bác bỏ lời Minh Viễn ngay, anh là người biết rõ nhất, đối thủ một mất một còn với bọn anh có bao nhiêu năng lực.
Đừng nói là đối thủ một mất một còn với anh, cho dù là tổ chức tinh vi hơn chăng nữa cũng khó mà điều tra chuyện của anh, chứ đừng nói là xâm nhập, rồi phá thành thế này.
Vậy rốt cuộc là ai cơ chứ? Người nào lại có bản lĩnh lớn như vậy, không những điều tra ra chuyện của anh, mà còn…
Mắt Liên Cung sáng lên, bỗng nghĩ tới một khả năng, rồi nghĩ ra một người.
Sau đó anh nhìn thấy một người đàn ông đang chậm rãi đi tới trước mặt anh, như một vị thần giáng thế.
Liên Cung nhìn người đàn ông trước mặt, rồi chớp mắt, nhất thời cho rằng mình nảy sinh ảo giác vì lúc nãy mới tưởng tượng ra.
Lúc nãy anh chợt nghĩ tới Nguyễn Hạo Thần, thế là nhìn thấy anh ta ngay!
“Nguyễn Hạo Thần, quả nhiên là anh?” Liên Cung hoàn hồn rồi hít sâu một hơi, anh biết đây không phải ảo giác của anh, mà là hiện thực tàn khốc.
Quả nhiên là do Nguyễn Hạo Thần làm, vì anh đi câu hôn Tô Khiết, nên anh ta tới phá hủy sự nghiệp của anh à?
Nguyễn Hạo Thần đã gây ra chuyện rồi, còn dám xuất hiện trước mặt anh nữa? Anh ta tới đây để khoe khoang với anh à?
Phá hủy sự nghiệp của anh rồi, còn chạy tới trước mặt anh khoe khoang? Nguyễn Hạo Thần còn có thể tàn nhẫn hơn không?
“Nếu không thì sao?” Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng không hê có chút gợn sóng, bình tĩnh như thể đây chỉ một chuyện nhỏ nhặt thôi.
Sự ngông cuồng này càng làm Kiên Nhung hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hai tay Liên Cung siết thành nắm đấm, giờ anh rất muốn đấm mạnh vào mặt Nguyễn Hạo Thần, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn được.