– Ah?
Tần Tiêu rốt cục nghe được chủ đề làm hắn hứng thú.
Đường Hưu Cảnh khẽ cười:
– Trương Nhân Nguyện đi làm Binh Bộ Thượng Thư, phế làm trung thư hạ xuống còn tam phẩm. Xuống làm tả vệ Đại tướng quân.
Tần Tiêu âm thầm cả kinh: Đây không phải giáng chức của Trương Nhân Nguyện sao?
Kỳ thật Tần Tiêu đã sớm nghĩ tới chuyện này. Từ triều Trung Tông, Trương Nhân Nguyện vẫn duy trì thái độ trung lập. Đã không đắc tội Vi hậu, cũng không đắc tội Võ Tam Tư, đồng thời càng thêm ủng hộ hoàng đế. Nhất triều thiên tử nhất triều thần. Hiện tại đến triều Lý Đán, hoàng đế và các thần tử hiện giờ không có lý do không nhớ rõ chuyện lúc trước, đối với hắn sinh lòng nghi kỵ. Cho hắn về nhà ‘nghỉ ngơi’ kỳ thực chính là bị giáng chức.
Trong lòng Tần Tiêu có cảm giác thỏ tử hồ bi.
Đường Hưu Cảnh nhìn qua Tần Tiêu vài lần. Tự lo nói ra:
– Trương Nhân Nguyện quay về Trung Nguyên, Lữu Hữu Đạo cho lão phu chèo chống. Binh Bộ Thượng Thư là chức quan béo bở đấy.
Tần Tiêu lại nhíu mày:
– Đường đại nhân có chuyện không ngại nói thẳng, Tần Tiêu rửa tai lắng nghe.
Đường Hưu Cảnh mỉm cười:
– Sau lão phu cùng Trương Nhân Nguyện thì chức Binh Bộ Thượng Thư kỳ thật không có quá nhiều lựa chọn. Người được đề cử là chúng thừa tướng và thái tử, Thái Bình công chúa tuyển ra ba người. Một là Đậu Hoài Trinh, một là Quách Nguyên Chấn, một, còn lại là Tần lão đệ ngươi.
– Ta?
Tần Tiêu thản nhiên cười:
– Đây không phải làm ác sao? Mang binh hoặc canh gác còn có thể, muốn ta làm Binh Bộ Thượng Thư phụ trách điều phối phủ binh cả nước, loại chuyện này ta làm sao có thể?
– Ha ha!
Đường Hưu Cảnh nhịn không được cười rộ lên:
– Tần lão đệ, bộ binh loại địa phương này ngươi cũng biết rõ, không có quân công, không có uy vọng trong quân đội là ngồi không được. Lão đệ ngươi có uy vọng, có quân công, chỉ là tuổi hơi nhỏ một chút. Mang binh đánh giặc ngươi có thể, canh gác đóng giữ bố phòng ngươi không có vấn đề. Binh Bộ Thượng Thư… Nói thật, lão phu lúc ấy tỏ vẻ bác bỏ.
– Đúng vậy, đúng vậy!
Tần Tiêu không có trách Đường Hưu Cảnh, rộng lượng cười rộ lên:
– Nếu thật sự cho ta lên làm Binh Bộ Thượng Thư, còn không phải không trâu bắt chó đi cày sao?
Đường Hưu Cảnh lời nói xoay chuyển:
– Đậu Hoài Trinh, người này ngươi quen chứ?
Tần Tiêu âm thầm suy tư:
– Không quen, Tần Tiêu vào triều chỉ ba năm, người quen đúng là không nhiều lắm.
Đường Hưu Cảnh mỉm cười nhìn qua Tần Tiêu, nói ra:
– Người này có chút lai lịch. Lúc triều Trung Tông hắn làm Thanh Hà lệnh, hơi có chiến tích. Về sau lấy nhũ mẫu của Vi hậu cho nên được nhậm mệnh tả ngự sử đại phu. Khi đó Tần lão đệ vừa vặn rời triều đi tới Giang Nam. Về sau Vi hậu bại vong, hắn đích thân chém nhũ mẫu của Vi hậu, cũng được sủng ái bởi Thái Bình công chúa.
Trong lòng Tần Tiêu lập tức sôi trào: Bà mẹ nó chứ, lại thấy loại nam nhân này! Dựa vào cưới vợ thăng chức rất nhanh, lại dựa vào giết vợ để bảo vệ mình, hiện tại lại ‘được sủng ái’ bởi Thái Bình công chúa. Quá loạn!
Đường Hưu Cảnh tiếp tục êm tai nói ra:
– Nguyên nhân chính là hắn giết nhũ mẫu của Vi hậu, mới tránh được đại kiếp nạn, cũng được triều đình ban thưởng, lên chức là bình thường. Lần này, Thái Bình công chúa cho hắn đảm nhiệm chức Binh Bộ Thượng Thư.
Tần Tiêu chau mày:
– Cho hắn đảm nhiệm Binh Bộ Thượng Thư? Hắn am hiểu quân sự sao?
Đường Hưu Cảnh bất đắc dĩ cười cười:
– Không phải còn có Binh Bộ Thị Lang tùy tùng cho hắn sao, hắn có gì làm?
Tần Tiêu mỉm cười một tiếng:
– Đại sự triều đình ta không xen vào.
Đường Hưu Cảnh cười cười:
– Hắn đảm nhiệm Binh Bộ Thượng Thư, lão phu tự nhiên không đồng ý, vì vậy là người đầu tiên nhảy ra phản đối, bởi vì hắn căn bản không hiểu quân vụ, nếu như làm quốc phòng Đại Đường rối loạn, vậy không ổn. Đồng thời, thái tử cũng dốc hết sức phản đối, làm cho Thái Bình công chúa bất mãn hết sức.