Binh lính đóng giữ hoàn toàn hoang mang, nữ vương quan tâm nhất đến các nhà khoa học, mà cứ như vậy mất hết rồi sao?
Khi tin tức viện khoa học bị phá hủy, gần như toàn bộ khoa học gia đã hi sinh được gửi tới hoàng cung, Y Lệ Sa Bạch đang trong hạ nghị viện nỗ lực thuyết phục đám nghị viên đầu tư binh lực tổng tấn công Phù Tang.
Khoảnh khắc nghe được tin tức này, Y Lệ Sa Bạch như mất đi kiểm soát, điên cuồng gào lên, trước nay nàng ta chưa từng có thái độ như vậy, huống chi còn là trước mặt đám nghị viên.
Y Lệ Sa Bạch phẫn nộ gào lên: “Là kẻ nào làm vậy?”
“Là… là đám người Phù Tang đó”.
“Người Phù Tang… người Phù Tang, ta phải giết chết bọn chúng, ta phải giết chết bọn chúng”.
Một nghị viên đứng lên.
“Nữ vương bệ hạ, đây đều là kết cục do người tự tiện khai chiến, gặp phải báo thù rồi”.
Y Lệ Sa Bạch phẫn nộ gào lên: “Im miệng, đám cổ hủ các ngươi thì biết cái gì? Tất cả những gì ta làm đều là vì tương lai huy hoàng hơn của Đại Bất Liệt Điên này thôi”.
“Viện khoa học là tâm huyết của Đại Bất Liệt Điên chúng ta, giờ thì hay rồi, sau này chúng ta còn biết lấy gì để làm bá chủ thế giới nữa”.
Y Lệ Sa Bạch nỗ lực bình tĩnh lại, nói: “Viện khoa học bị hủy thì càng phải gia tăng nỗ lực tấn công phương Đông, bằng không một khi khoa học của chúng dẫn trước ta thì đến lúc đó người bị tấn công lại sẽ chính là chúng ta”.
“Không thể nào, chúng ta không đồng ý tăng binh lực lên đâu”.
“Đúng, chúng ta không đồng ý tăng binh”.
Y Lệ Sa Bạch tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên
“Các ngươi, các ngươi chỉ biết sung sướng trước mắt mà không thể nghĩ cho sau này một chút sao?”