Từ đó, từ mầm non đến cấp ba huyện Đường đều có.
Nhưng rồi mọi người nhận ra, huyện Đường vẫn còn phát triển, tốc độ mở rộng quy hoạch vẫn như cũ không giảm, kinh tế còn đi lên vững vàng.
Mà bản địa thôn Đường, nhà nào nhà nấy cũng xây biệt thự xinh đẹp. Còn núi xung quanh, Tống Dã bao thầu hết.
Một phần để trồng trọt và mở trang trại nuôi gà, một phần là để khai phá thành thế ngoại đào nguyên. Người thôn Đường cứ lúc rảnh rỗi sẽ đến đó đi dạo, hưởng thụ cuộc sống.
Lúc này, Tống Dã bắt đầu chậm lại.
Không phải anh không muốn nhanh, nhưng mà kinh thế huyện Đường không thể phát triển quá nhanh, rất nhiều thứ cần phải vững vàng bước từng bước một.
Đường Quả nhớ toàn bộ nhà cao cửa rộng trong thôn Đường đều là nhà mình xây dựng, đang ngủ cũng cười đến tỉnh.
[Ký chủ đại đại, hai người nhà cô dã tâm lớn thật đấy.]“Bình thường thôi, chỉ là một huyện Đường, lúc trước ta còn tạo ra cả một quốc gia cơ mà, một huyện thì tính là gì?”
Hệ thống hơi buồn bực. Đúng nhỉ, đúng là như thế, một cái huyện mà thôi, nó kích động cái búa, thật là càng sống càng phí.
Hệ thống cảm thấy nó còn phải trải đời nhiều hơn nữa mới có thể như ký chủ không quan tâm hơn thua, làm gì cũng bình tĩnh. Nó muốn học theo gương của ký chủ đại đại.
Cứ mỗi khi Tống Dã và Đường Quả rảnh rỗi, chuyện giục sinh con của La Xuân Lệ lại xuất hiện.
“Quả Quả, hai con kết hôn sáu năm rồi, con cũng đã hai mươi bốn.”
La Xuân Lệ buồn rầu, “Nhà hai anh con đã có đứa sắp đi nhà trẻ rồi. Con gái, nên sinh một đứa.”
Con rể càng ngày càng tài giỏi, nhưng con gái mãi không sinh con, bà vẫn cảm thấy không yên tâm.
Hệ thống có hơi thông cảm cho La Xuân Lệ, giục sinh con thế này không có kết quả được.
La Xuân Lệ thấy không thuyết phục được Đường Quả, tưởng rằng cô có vấn đề gì, lôi kéo cô đi kiểm tra, kết quả đương nhiên là bình thường. Về sau bà cũng xúi Đường Thủ Quốc kéo Tống Dã đi kiểm tra, đương nhiên vẫn là bình thường.
“Mẹ xem đi, đây là ông trời chú định rồi. Cơ thể đã không vấn đề gì, mẹ cũng đừng quá quan tâm đến chuyện con cháu nữa.”