Thế nhưng Diệp Kế Tông lại chẳng thèm để tâm đến lời cô ta nói.
Thấy vẻ mặt chờ mong của Diệp Kế Tông, Diệp Tiêu Điệp có chút không đành lòng, gật đầu từ từ kể lại chuyện xảy ra ở trên đảo từ một năm trước.
Sau khi cô ta kể xong câu chuyện thần kỳ như giấc mộng kia, Diệp Kế Tông mới tỉnh ngộ, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, mãi mới lấy lại tinh thần.
“Thì ra cậu ấy vốn không phải người cùng thế giới với chúng ta.
Đừng nói là nhà họ Diệp, chỉ e tám gia tộc đứng đầu Yến Đô hợp sức cũng không làm gì được cậu ấy”.
“Lần này ông đã nhìn lầm người, ông sai rồi!”
“Ông sai thật rồi!”
Diệp Kế Tông kinh hoàng cảm thán, dứt lời liền phun ra một ngụm máu, mặt mũi tái nhợt.
“Ông nội! Ông nội!”
Diệp Tiêu Điệp hoảng sợ bật khóc, la lên: “Bác sĩ đâu! Mau tới xem ông nội tôi! Ông sắp không xong rồi!”
Bác sĩ riêng của nhà họ Diệp nhanh chóng chạy tới cấp cứu.
Nửa tiếng sau, bác sĩ buồn bã ra khỏi phòng, nói với người nhà họ Diệp: “Xin lỗi mọi người, tôi đã cố hết sức nhưng ông chủ Diệp vẫn không qua khỏi!”
Câu nói này chính là lời tuyên bố cái chết của Diệp Kế Tông.
“Bố ơi!”
Diệp Mạn nghẹn ngào gào lên.
Lẽ ra nghe tin Diệp Kế Tông chết, bà ta nên vui mừng mới phải, thế nhưng bà ta lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
Bà ta có hận Diệp Kế Tông tới mức nào, lão ta vẫn là bố ruột của bà ta.
Có thể nói cái chết của lão ta có quan hệ rất lớn với Diệp Mạn.
Trong lúc nhà họ Diệp chìm trong tang thương, Dương Thanh và Mã Siêu đã rời đi.
Trên đường về khách sạn, Mã Siêu nghi hoặc hỏi: “Anh Thanh, tuy Kim Cương của Hiệp hội Võ thuật kia rất mạnh nhưng cũng không phải là đối thủ của anh.
Sao anh lại…”
Nói đến đây, Mã Siêu chợt ngừng lại.
“Cậu muốn hỏi tại sao tôi lại nhún nhường với ông ta, tại sao không giết ông ta luôn đúng không?”, Dương Thanh hỏi.
Mã Siêu gật đầu.
“Trong Hiệp hội Võ thuật, thực lực của Kim Cương chỉ đứng thứ ba.
Cậu có từng nghĩ tới, hai người đứng trước mạnh đến mức nào không?”
“Tôi chỉ không muốn làm lớn chuyện.
Nếu thực sự giết Kim Cương, chỉ e người bên cạnh tôi sẽ gặp phiền toái rất lớn”.
“Cao thủ như Kim Cương rất khó phòng bị, biết co biết dãn.
Chẳng phải tránh những phiền phức không cần thiết sẽ tốt hơn sao?”
Dương Thanh cười nói.
Nghe vậy, Mã Siêu lắc đầu cười: “Anh Thanh thay đổi rồi, thế này chẳng giống anh chút nào”.
Dương Thanh cũng cảm thán, chậm rãi lên tiếng: “Không phải tôi thay đổi, mà là hiện giờ có nhiều ràng buộc hơn lúc ở biên giới phía Bắc.
Tôi không muốn liên lụy đến người vô tội”.
Chiếc xe lao vút trên đường, khi đến khách sạn đã là rạng sáng.
Dương Thanh nhắn tin cho Tần Thanh Tâm báo tin bình an về tới khách sạn rồi.
Tần Thanh Tâm gọi video tới.
Sau khi xác nhận Dương Thanh không bị thương, cô mới yên lòng.
“Chồng ơi, anh không sao là tốt rồi.
Cảm ơn anh!”
Tần Thanh Tâm cảm động nói.
Dương Thanh cười đáp: “Em là vợ anh, anh làm gì vì em cũng là chuyện đương nhiên”.
Sau vài câu chuyện phiếm, Dương Thanh bỗng nghiêm mặt nói: “Tâm à, chủ nhà họ Diệp vừa qua đời!”
Dù thế nào Diệp Kế Tông cũng là ông ngoại của Tần Thanh Tâm, cô nên được biết chuyện này.
Nghe vậy, Tần Thanh Tâm lập tức im bặt, trên mặt hiện lên sự đau lòng.
“Ngày mai em tới Yến Đô đi, coi như đến đưa tiễn ông ấy”.
Dương Thanh bỗng nhiên nói: “Mặc kệ khi còn sống ông ấy đã làm chuyện gì, chết là hết.
Mọi hận thù coi như chấm dứt đi!”
“Được, sáng mai em sẽ tới Yến Đô!”, Tần Thanh Tâm đỏ hoe mắt đáp.
.