“Cho dù hắn thành ma cũng là ma lành”, Tạ Vân hít vào một hơi thật sâu, đường đường là nam nhi nhưng trong đôi mắt lại ngấn lệ.
“Cả đám chó má”, Hùng Nhị nghiến răng, đôi mắt hiện lên cái nhìn lạnh lùng.
“Không ngờ trước ngươi khi đi lại có thể uống với ngươi một bữa no say, cho dù đó là lần cuối cùng chúng ta uống cùng nhau”, Nhiếp Phong trước nay vốn rất kiệm lời cũng lên tiếng, nói rồi hắn không quên trút rượu trên mảnh đất của Ngọc Nữ Phong.
“Không thể gặp lại ngươi được nữa rồi”, Tề Nguyệt ngẩng đầu nhìn Ngọc Nữ Phong, đôi mắt nhoà lệ, dưới ánh trăng kết thành sương.
Lần này Diệp Thành thật sự đã chết, tin tức này là chắc chắn vì xác của hắn ở Ngọc Nữ Các trong Ngọc Nữ Phong, bọn họ rất muốn thấy kì tích giống như lần trước khi Diệp Thành có thể thoát khỏi vòng sinh tử từ tay Đan Hồn.
Có điều, mọi thứ dường như là không thể. Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều giống như bọn họ, những kẻ có thù với Diệp Thành như Cát Hồng, Triệu Chí Kính, Thanh Dương Chân Nhân, Tử Sam người nào người nấy đều cảm thấy sảng khoái.
“Sư tôn, người nên hỏi hắn xem hôm nay hắn đã làm gì”, Dương Đỉnh Thiên sải bước về phía trước, mặt vẫn lạnh tanh.
“Con làm gì, con không hề làm gì cả”, Doãn Chí Bình cố ra vẻ sợ hãi: “Con vẫn luôn ở trong địa cung của Hằng Nhạc Tông, rất nhiều đệ tử và trưởng lão chứng kiến, lẽ nào như vậy là sai?”
“Ngươi nói dối”, Dương Đỉnh Thiên nạt nộ, sát khí lạnh lùng lại lần nữa hiển hiện.
“Dương Đỉnh Thiên, ngươi coi như ta không tồn tại sao?”, Thông Huyền Chân Nhân nạt nộ làm chấn động cả đất trời.