Lúc trước ngay cả tám người của Phong Thần Điện tiến tới đều không có cách nào đối với Dương Khai phủ, Hoàng Hiểu lại tự tin như vậy?
Suy nghĩ cẩn thận, mọi người lập tức hiểu rõ.
Nửa năm trước Thất đại gia liên quân mạnh mẽ, cứng rắn xuất kích, tám người của Phong Thần Điện đại chiến với ba vị Siêu Phàm Cảnh Dương Khai phủ, toàn bộ người trong Chiến Thành rõ như ban ngày, nhưng ngày thứ hai Thương Vân Tà Địa liền xâm chiếm quy mô.
Trong Chiến Thành sinh linh lầm than, ngoại trừ Dương Khai phủ ra không có người sống, chỉ sợ tin tức chiến đấu trong đêm đó chưa kịp truyền ra ngoài.
Làm cho Hoàng Hiểu nghĩ nơi này chẳng qua chỉ là một phủ của công tử Dương gia tham gia đoạt đích chi chiến.
Một phủ đệ của công tử Dương gia, tụ tập không ít Bang thủ thì có bao nhiêu nội tình? Hoàng gia lần này đếnđều là tinh nhuệ, còn có cường giả Siêu Phàm Cảnh trấn thủ.
Trong suy nghĩ của Hoàng Hiểu, chỉ cần có thể đối phó Phiến Khinh La thì càng dễ dàng đánh bại nơi này.
– Hoàng huynh, không thể kích động, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn.
Lã Tư quá sợ hãi, vội vàng khuyên can. Lã gia trong đoạt đích chi chiến đã nhìn người không đúng, không cùng phe với Dương Khai đã chịu nhiều thua thiệt. Đến nay đánh giá của Lã Tư đối với Dương Khai cũng khá cao, cũng không muốn cùng hắn phát sinh xung đột gì.
Đề nghị này của Hoàng Hiểu vừa nói ra, Lã Tư liền cảm thấy không ổn.
– Lã huynh!
Hoàng Hiểu thất vọng nhìn Lã Tư.
– Ta không biết ngươi đang lo lắng chuyện gì, nhưng ngươi đừng có lo bò trắng răng. Giam giữ tên bại hoại này của Dương gia và yêu nữ kia coi như đã lập công lớn. Cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, ngươi còn muốn để nó tuột mất sao?
Nói xong nhìn Khương Triết của Quang Minh Phủ, trầm giọng nói:
– Khương huynh, ý ngươi thế nào?
Khương Triết nét mặt bất động, nghe Hoàng Hiểu hỏi gật đầu nói:
– Ta tự nhiên cùng tiến thoái với Hoàng huynh.
Hoàng Hiểu cười ha hả:
– Vẫn là Khương huynh dễ nói chuyện. Nếu Lã huynh không tham dự, công lao này liền do hai nhà chúng ta chia đều.
– Nếu thế thì tốt quá.
Khương Triết khẽ vuốt cằm.
Hai người bộ dáng nhất định phải đạt được, giống như đã đánh được Dương Khai phủ, bắt được Dương Khai và Phiến Khinh La đi tranh công rồi.
Thu Ức Mộng thần sắc lạnh lùng, nghiêm nghị khẽ kêu:
– Hai vị tiền bối, các ngươi gây sự ép người như vậy, quý phủ chúng ta không thù không oán với hai người.
Hoàng Hiểu lắc đầu nói:
– Thu tiểu thư, ngươi đã bị kẻ gian lừa bịp, không cần nói thay bọn họ. Tuy nhiên ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi, Hoàng gia ta và Quang Minh Phủ chỉ cần bắt được yêu nữ và tên Dương gia bại hoại kia thôi.
– Các ngươi không có bản lĩnh đấy đâu, hãy nhanh chóng thối lui, nếu chậm chỉ sợ các ngươi muốn đi cũng không đi nổi.
Thu Ức Mộng trong lòng gấp gáp, vừa âm thầm nhìn Dương Khai vừa nói.
Nàng thật sự không muốn nhìn thấy người của Hoàng gia và Quang Minh Phủ ngã vào hố lửa. Dù nói thế nào quân tinh nhuệ của hai nhà này cũng phải gấp rút tiến vào Trung Đô tiếp viện, nếu bị tổn thất ở đây thì sự hiện hữu của bọn họ sẽ không có một chút giá trị nào.
Tính tình Dương Khai, Thu Ức Mộng hiểu rất rõ. Hoàng Hiểu luôn miệng nói hắn là tên Dương gia bại hoại, lời lẽ lăng mạ khó nghe như vậy đã làm Dương Khai tức giận, nếu tiếp tục dây dưa, Dương Khai sợ là sẽ thực sự hạ thủ.
– Chúng ta đi không được?
Hoàng hiểu cười ha hả.
– Bọn ta không có ý định đi.
– Thu Ức Mộng, lui ra đi.
Dương Khai thần sắc lãnh đạm, nhẹ giọng ra lệnh.
– Dương Khai!
Thu Ức Mộng túm lấy cánh tay hắn, chậm rãi lắc đầu ra hiệu hắn không nên manh động.
– Ta sẽ không chủ động đi đánh bọn họ, nhưng nếu bọn họ muốn chết ta cũng không ngăn được.
Dương Khai hừ lạnh.
– Trâng tráo!
Hoàng Hiểu nổi trận lôi đình, thần sắc âm u lạnh lẽo, quay đầu nhìn Lã Tư nói:
– Lã huynh, Hoàng Mỗ hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có muốn tham gia hành động lần này không? Nếu không tham dự thì công lao sẽ chia đều cho ta và Khương gia, cũng không phân cho Lã gia huynh.
Lã Tư thần sắc chần chừ do dự hồi lâu mới chủ động lui lại sau vài chục bước, biểu thị thái độ của mình.
Lão luôn cảm thấy lần này có chút không đúng, trong lòng hoảng loạn, dường như phải phát sinh chút chuyện đại sự làm mình không tưởng được.
Nhìn thấy Lã tư tỏ thái độ, Hoàng Hiểu không khỏi bĩu môi, âm thầm cảm thấy Lã Tư người này rất nhát gan.
Dương Khai tuy là dòng chính Dương gia nhưng chuyện hắn cấu kết yêu tà gây tai hoạ Trung đô nửa năm trước đã truyền khắp thiên hạ, hiện giờ lão lại tận mắt thấy Dương Khai có quan hệ thân mật với Yêu Mị Nữ Vương này, hiển nhiên là thật sự đã rơi vào con đường tà ma.
Ở đây bắt hắn chẳng những không đắc tội Dương gia ngược lại còn có lợi.
Lã Tư đã không nắm chắc, Hoàng Hiểu lúc này chỉ cười nhạt duy trì thái độ trung lập.
– Nếu đã vậy thì Khương huynh, chúng ta lên đi.
Hoàng Hiểu cười lạnh, chậm rãi giơ tay quát:
– Hoàng gia và Quang Minh Phủ mọi người nghe lệnh, theo ta tiến đến bắt yêu nữ và tên bại hoại Dương gia, ngoại trừ Thu tiểu thư, nếu có ai phản kháng giết hết không tha.
Ra lệnh một tiếng, Hoàng gia và Quang Minh Phủ mọi người đều nhất tề hướng tới Dương Khai phủ xông tới. Hoàng Hiểu và Khương Triết lại xung trận lên trước, khí thế như cầu vồng, thẳng hướng đến hai người Dương Khai và Phiến Khinh La.
Dương Khai thần sắc tự nhiên, vẫn đứng yên tại chỗ.
Bên cạnh, Thu Ức Mộng sắc mặt suy sụp, nhìn đám người hùng hổ xông lại.
– Cũng không phải ta không cho bọn họ cơ hội, là chính bọn họ muốn chết.
Dương Khai nhìn Thu Ức Mộng thản nhiên nói.
Thu Ức Mộng đã không còn muốn nói chuyện, quay đầu lại không dám nhìn, nàng đã có thể tiên đoán được kết cục bọn người xâm phạm.
Những Thần Du Cảnh Hoàng gia và Quang Minh Phủ khoảng cách càng lúc càng gần, dường như mỗi người đều sát khí đằng đằng.
– Giết sạch không cần nể tình.
Dương Khai lạnh lùng quát.
Người khác không muốn khách khí với hắn, hắn cũng sẽ không khách khí.
Phía sau hiện ra chín bóng người, chín vị huyết thị lôi đình xuất động hướng tới tiếp đón đối phương, chưa từng có chiêu thức nào quá đáng, cũng không có bí bảo nào, chín vị huyết thị chỉ phát huy tự thân, nhưng lạinhư hổ lao vào bầy dê.
Hùng hổ nghênh đón bọn người Hoàng gia và Quang Minh Phủ, giống như sông Trường Giang và Hoàng Hà bị chặn lại trong nhát mắt, khí thế như cầu vồng.
Dao động mãnh liệt truyền ra, trong phút chốc đã chết một loạt.
Hoàng Hiểu và Khương Triết hai người dẫn đầu lại kêu thảm văng ra ngoài.
Lã Tư và đám người của Lã gia trong khoảng cách có hơn mười trượng mọi người đều trợn tròn mắt, vô cùng khiếp sợ nhìn cảnh giết chóc, biểu hiện phức tạp.
Chín vị Siêu Phàm Cảnh cùng ra tay, Lã Tư gần như mất đi khả năng suy nghĩ và hô hấp.