“Ngươi chắc chắn chứ? Ngươi chỉ mới đạt tới Thái Hư cảnh sơ kỳ thôi đấy.” Diệp Ánh Mi nhìn hắn nói.
“Ta không cần phải kiêng dè nhiều thứ như các ngươi. Hơn nữa, trên người các ngươi có cấm chế của Vương Hồng Đao, vốn chẳng thể dùng hết sức ra tay. Mà một khi các ngươi không giết được ông ta, thì tất nhiên ta sẽ phải chết trong tay ông ta. Thế thì chi bằng ta tự mình ra tay, liều mạng kiếm về một con đường sống, như vậy ta sẽ yên tâm hơn.”
Hai vị đường chủ im lặng nghe xong, cũng hiểu được tâm tư của Tề Diễm.
Triệu Ngũ Chuy trầm giọng nói: “Để đề phòng Vương Hồng Đao biết được bí mật của chúng ta, pháp bảo chúng ta đã luyện chế không dám mang theo bên mình mà được giấu ở một đảo nhỏ không bắt mắt trên không, đồng thời trên pháp bảo có mấy phong ấn. Ngoại trừ chúng ta, không ai có thể đụng vào được.”
Diệp Ánh Mi nói: “Giải trừ phong ấn cũng cần có chút thời gian.”
“Một người đi lấy, còn lại ở đây chờ.” Cố Thanh Sơn nói ngắn gọn.
Diệp Ánh Mi chần chờ nói: “Tề Diễm, nói câu thật lòng. Người như ngươi, ta căn bản không dám tin tưởng.”
Triệu Ngũ Chuy cũng gật gật đầu.
“Chuyện này dễ thôi.” Cố Thanh Sơn nhấc tay thề: “Nếu các ngươi giao pháp bảo cho ta, ta thề sẽ dốc hết sức đấu sống chết với Vương Hồng Đao, nếu làm trái lời thề này sẽ bị trời tru đất diệt.”
Gió và khí vô hình không ngừng lượn lờ quanh người hắn, trên bầu trời truyền đến âm thanh cảm ứng chấn động.
Lời thề ước đã được lập.
Diệp Ánh Mi thấy hắn đã thề độc với đất trời, trên mặt lộ ý cười.
Triệu Ngũ Chuy thì nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, nửa ngày không nói gì, trong mắt hình như có cảm xúc gì đó rất phức tạp chợt lóe lên.
Tề Diễm đã tự dồn mình vào tuyệt lộ, nhất định phải đấu sống chết với Vương Hồng Đao.
Có lời thề thiên địa ở đây, ai có thể không tin quyết tâm của Tề Diễm chứ?
“Thành ý như vậy cũng được rồi.” Diệp Ánh Mi nói.
Đến giờ khắc này, nàng ta lại thấy hơi bội phục Tề Diễm.
Hắn là người quả quyết, vô tình, dám thề độc và cũng không hề tin tưởng người khác, thà để mình và trưởng lão Huyền Linh cảnh liều mạng cũng không muốn giao quyền chủ động cho người khác.
Đúng là một con rắn độc không dễ chọc vào!
Diệp Ánh Mi bỗng nhiên cảm thấy hơi may mắn, may là ngay từ đầu nàng ta không động thủ với Tề Diễm.
“Vừa phải đi lấy hai kiện pháp bảo, vừa phải giải trừ phong ấn, những việc này cần một chút thời gian.” Diệp Ánh Mi nói.
“Theo như tin tức của chúng ta, tạm thời trong vòng nửa ngày sư tôn chưa thể về được.” Triệu Ngũ Chuy trầm giọng nói.
“Rất tốt, vậy một trong hai người hãy đi lấy pháp bảo đi.” Cố Thanh Sơn đứng lên nói.
“Ngươi lại đi đâu đó?” Triệu Ngũ Chuy dõi theo từng động tác của hắn, hỏi.
Cố Thanh Sơn không trả lời mà chỉ đi đến bên cạnh đài cao, ngoắc tay với Tình Nhu.
“Công tử?” Tình Nhu bước lên hỏi.
“Đi, trở về thôi.”
“Vâng.” Tình Nhu đến gần nắm tay hắn, đứng bên người hắn hầu hạ.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới quay đầu lại, nói: “Ta đi dặn dò Thanh Sơn một chút về chuyện hắn đột phá, sẽ quay lại ngay thôi.”
Hai vị đường chủ giật mình.
Đúng rồi. Đồ đệ của Tề Diễm sắp đột phá Phong Thánh cảnh.
“Sau khi ta quay lại sẽ ở đây chờ các người.”
Cố Thanh Sơn nói xong thì định đi. Bỗng nhiên, hắn dừng lại, quay đầu nói: “Ánh Mi tỷ, tỷ đi lấy đi, lão Triệu giờ là tu sĩ mạnh nhất tông môn, hắn ta nhất định phải ở lại trông coi tông môn.”
Diệp Ánh Mi nghĩ thấy cũng đúng.
Hiện giờ hai vị tu sĩ Huyền Linh cảnh đều không ở trong tông môn, nàng ta cũng sắp phải đi, lỡ lúc này bị những tông môn khác tấn công vào thì đó mới thực sự là trò cười.
Vào thời điểm thế này mà Tề Diễm còn có thể cân nhắc toàn diện như vậy, đúng là không hổ với thân phận Đường chủ Trảm Uy đường của hắn.
Nàng ta nhìn sang Triệu Ngũ Chuy, gã lập tức nói: “Để ta thủ ở đây, cô yên tâm đi đi.”
“Vậy ta đi lấy pháp bảo.” Diệp Ánh Mi gật đầu.
Cố Thanh Sơn thấy mọi chuyện đã bàn giao xong, liền dẫn Tình Nhu đi về phía sân viện của mình. Diệp Ánh Mi cũng đi ra khỏi đài cao bao phủ trận pháp, thân hình lóe lên, biến mất trên bầu trời. Duy chỉ có Triệu Ngũ Chuy lưu tại trên đài cao, lẳng lặng chờ đợi hai người.
Thời gian dần dần trôi qua, cho đến một lúc, Triệu Ngũ Chuy dường như nhớ tới một chuyện.
“Chết tiệt, vẫn bị thằng ranh Tề Diễm kia cho vào tròng rồi.” Triệu Ngũ Chuy hơi ảo não lẩm bẩm một mình: “Tên oắt con ấy vẫn luôn ngậm chặt miệng không hề nhắc đến chuyện theo đuổi La Sát Nữ… Chẳng lẽ hắn ta còn dự định nào khác?”
Triệu Ngũ Chuy nhìn sang vị trí nơi Tề Diễm đã ngồi. Trên bàn trà, mặt nạ La Sát Nữ kia đã bị Tề Diễm mang đi rồi.
Vẻ mặt gã dần trầm xuống.
Tề Diễm này thật sự khó đối phó. E là cho dù mình có hỏi lần nữa, hắn cũng sẽ không có ý định nói ra sự thật.
May là Tề Diễm sắp đi liều mạng với Vương Hồng Đao rồi…