Tiểu Phong phụ trách thủ hộ bên cạnh vừa cười vừa nói.
– Được.
Dịch Thanh gật đầu, vẻ mặt tự hào.
– Không có nhờ ngoại lực, hơn mười ngày đã từ Pháp lực cảnh đột phá tới Nguyên Thánh cảnh đỉnh phong, thiên phú của Dịch Thanh tiêu thư quả thực lợi hại.
Tiểu Phong khen một tiếng từ tận đáy lòng.
Người bình thường từ Pháp lực cảnh đột phá Nguyên Thánh cảnh không biết phải tốn bao nhiêu bảo bối, tốn bao nhiêu thời gian. Bình thường không có ba tới năm năm tuyệt đối không thể thành công. Mà Dịch Thanh chỉ cần mười ngày, đốn ngộ đột phá. Loại thiên phú này quả thực đủ để gọi là yêu nghiệt.
Về phần chủ nhân Nhiếp Vân, không thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung nữa.
– Quá khen. Nhiếp Vân đâu? Hắn thấy ta đột phá tới loại cảnh giới này nhất định sẽ rất giật mình a.
Dịch Thanh nháy mắt một cái, muốn đi tìm Nhiếp Vân.
Kỳ thực nàng vẫn âm thầm thích Nhiếp Vân, chỉ có điều thiếu niên này quá yêu nghiệt, tốc độ tiến bộ khiến cho nàng tuyệt vọng.
Trước đó không lâu cũng bởi vì chuyện này mà khiến cho nàng từng cảm thấy không xứng với hắn. Mà bây giờ tu vi nàng đột phá, thực lực không sai biệt lắm với hắn bao nhiêu, cũng xem như chứng minh bản thân mình a.
Chắc hẳn khi hắn nhìn thấy thực lực của nàng tiến bộ lớn như vậy, nhất định sẽ cảm thấy bất ngờ a.
Ngươi là Nguyên Thánh cảnh đỉnh phong, ta cũng đạt tới, đuổi kịp bước chân của ngươi, cũng xem như xứng với ngươi a.
Trong lòng tiểu nữu này hưng phấn vạn phần.
– Chủ nhân ở ngay trong đại điện, dường như đang tu luyện.
– Đang tu luyện? Ha ha, có phải hắn sợ tốc độ tu luyện của ta quá nhanh, đuổi kịp hắn cho nên hắn mới không ngừng nghỉ hay không? Tuy nhiên dù vậy cũng vô dụng. Thời gian hắn mới tiến vào Nguyên Thánh cảnh không dài, chỉ mới nửa tháng, căn bản không thể đột phá nữa.
Dịch Thanh cười một tiếng, chân bước về phía đại điện.
Từ lần thứ ba Nhiếp Vân niết bàn tới nay cũng chưa quá nửa tháng, thời gian ngắn như vậy, dựa theo lẽ thường, ngay cả thực lực cũng chưa triệt để củng cố chứ đừng nói là đột phá. Cho nên lần này Dịch Thanh tự tin vô cùng.
– Ngươi tỉnh rồi sao?
Trong đại điện, Nhiếp Vân đang phong ấn thi thể mười hai cường giả Thiên Kiều cảnh, hắn nhìn thấy Dịch Thanh đi tới, cười một tiếng rồi hỏi.
– Ngươi nhìn xem ta đã đột phá cảnh giới, thực lực đã vượt qua ngươi. Ah… Ngươi… Ngươi… Đột phá, lại là Bất Hủ cảnh đỉnh phong?
Nhìn thấy thiếu niên đang bố trí phong ấn trong điện, Dịch Thanh vốn còn muốn tự kỷ một chút, không ngờ lời còn chưa nói hết thì đã nhìn thấy thực lực của Nhiếp Vân hiện tại. Cả người nàng như bị nện một chùy, cứng ngắc, đứng tại chỗ, con mắt trợn tròn, khó mà tin nổi.
– Sao vậy? Ồ? Không cẩn thận đột phá, ngươi cũng tiến bộ không ít nha…
Thấy biểu lộ của nàng như vậy, Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.
– Không cẩn thận đột phá?
Dịch Thanh cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay cả tâm tư muốn chết cũng không có.
Người khác tốn sức chín trâu hai hổ mới tiến bộ được một chút, ngươi lại không cẩn thận đột phá một cấp bậc… Ngươi không trang bức thì sẽ chết sao?
Nước mắt của Dịch Thanh chảy ào ào.
Vốn tưởng rằng lần này đốn ngộ, mình rốt cục có thể cùng thiếu niên cách gần một ít, hiện tại mới phát hiện, không phải tới gần, mà là càng ngày càng xa!
Quá đả kích người rồi!
Trước kia mình một mực được người xưng là yêu nghiệt, liền thực cho rằng rất lợi hại, hiện tại so với đối phương… Cái gì cũng không tính!
Người so với người như thế nào chênh lệch lớn như vậy!