Không có ai trời sinh thiện lương hoàn toàn.
Thiện lương, nói trắng ra, chính là một loại lựa chọn.
Người thiện lương, đại đa số đều tự khiến mình tủi thân, làm lợi cho người khác.
Cố Lan San vừa yêu vừa hận Diệp Dao, nhiều khi, cô cũng muốn giống như Thịnh Thế, đứng trước mặt Diệp Dao nói những lời này cho bà ta nghe.
Nhưng cô cảm giác nói ra cũng không có tác dụng lớn, chỉ tự nói với mình, hơn nữa làm tổn thương Diệp Dao cũng là làm tổn thương mình.
Nhưng bây giờ, khi cô thấy sắc mặt của Diệp Dao trở nên cực kỳ khó coi, đáy lòng của cô lại thật sự cảm thấy hả giận.
Nếu nói trước khi cô gặp Diệp Dao, thật sự trong lòng có tồn tại một chút mong đợi và ngọt ngào, nhưng lúc này, đã biến mất chẳng còn một mống. die/n d.an l;e q/uy do,n Cô cảm thấy ngày đó mình khóc cả tối ở nhà thật sự không đáng giá!
Bây giờ cô rất vui vì được gặp Diệp Dao, để khiến cô chấm dứt hy vọng vớii người mẹ này.
Cũng đỡ phải nghĩ mẹ yêu cô hay không yêu cô mỗi ngày.
Cố Lan San cười một cái, đứng lên, cầm túi của mình, vươn tay kéo Thịnh Thế lên, nói: “Nhị Thập, chúng ta đi.”
……
Sau khi Cố Lan San kéo Thịnh Thế từ trong phòng bao ra ngoài, khóe môi liên tục cong nhiều lần. Thịnh Thế vẫn luôn nghiêng đầu quan sát Cố Lan San, giống như có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ mở miệng nói: “Anh đi tính tiền trước, em chờ anh xuống.”
Cố Lan San gật đầu một cái, cười nói: “Đi đi, em đi vào nhà vệ sinh.”
Ánh mắt của Thịnh Thế hơi lo lắng.
Cố Lan San xoay người rời đi.
Thịnh Thế hô một tiếng: “Sở Sở.”
Cố Lan San quay đầu lại, ánh mắt đen nhánh nhưng lại rất trong, Thịnh Thế nhìn chăm chú ánh mắt của cô một lúc, nói: “Đi đi, anh sẽ chờ em vào nhà vệ sinh xong.”