Tay hắn còn chưa tát lên mặt Dương Lan Hinh, cổ tay đã bị tóm lấy, Chu Hằng đứng lên, có khí thế không giận mà uy.
Toàn trương yên tĩnh ngắn ngủi.
Chu Hằng lại có thể tóm được tay Dương Thiết Hổ!
Mặc dù nói Dương Thiết Hổ có giận hơn nữa cũng không ra tay độc ác với con gái mình, nhưng mà Nguyệt Minh Đế đỉnh phong dù sao cũng là chiến lực cường đại nhất Tây Hợi Thành, cho dù tùy ý đánh ra 1 chiêu cũng cũng không phải Nguyệt Minh Hoàng có thể ngăn được đấy!
Giữa hai bên có thêm hàng rào cảnh giới!
Chẳng lẽ Chu Hằng có được 8 vầng trăng thậm chí 9 vầng trăng, 10 vầng trăng, nếu không thì làm sao bắt được tay của một vị Nguyệt Minh Đế đỉnh phong chứ? Cho dù là Dương Thiết Hổ không vận chuyển toàn lực à.
Bàn tay bị cản lại, tâm tình Dương Thiết Hổ không ngờ lại tốt hơn một chút.
Hắn không thích Chu Hằng cũng vì tiểu tử này không có chút can đảm, chỉ biết gây chuyện cho xong việc, nhưng bây giờ Chu Hằng lại dám vì Dương Lan Hinh ra tay với Nguyệt Minh Đế đỉnh phong hắn, cũng khiến hắn bớt đi một nửa định kiến.
Lúc này mới giống nam nhân!
– Báo, báo báo… Nhưng vào lúc này, một gã tôi tớ giống như gặp quỷ, từ bên ngoài lảo đảo ngã lăn vào, quỳ một chân trên đất, nói: – Gia chủ đại nhân, bên ngoài có nhóm người tự xưng là Liễu gia Dã Mã Thành, yêu cầu gặp gia nhân đại nhân!
– Liễu gia? Dương Thiết Hổ hít ngược một hơi khí lạnh, hất mạnh tay ra, lực lượng Nguyệt Minh Đế 7 luân phát ra, lập tức chấn tay Chu Hằng ra, hắn nhìn sang Lưu Tử Sương, đối phương cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
Dã Mã Thành chỉ có một Liễu gia, tuy rằng thực lực không thể chen vào tốp 10, nhưng cũng là một trong những gia tộc có thể cùng quyết định với 15 đại gia tộc Thiên Uy Điện, cũng không phải Dương gia có thể sánh bằng.
Gia tộc như vậy nhấc tay một cái là có thể huỷ diệt Dương gia, mà bản thân cũng không cần phải trả cái giá bao nhiêu lớn.
Nhưng mà bọn họ và Liễu gia không ân không oán, đối phương sao đột nhiên tự tiện tới bái phỏng?
Dương Thiết Hổ tuy rằng không nghĩ ra, nhưng lại không dám làm như không thấy, vội vàng nói: – Nhị đệ, chúng ta đi ra xem một chút!
– Ừ!
Lưu Tử Sương vội vàng gật đầu, Dương gia này cũng có một nửa là của hắn, hắn và Dương Thiết Hổ buộc chung một chỗ.
– Người ở đâu? Dương Thiết Hổ hỏi.
– Đã mời tới phòng lớn!
Dương Thiết Hổ và Lưu Tử Sương vội vàng sóng vai đi ra, Lâm Tài Tuấn và Lưu Hàn Diệp sau khi nhìn nhau một cái, cũng lập tức đứng dậy đuổi theo, rối rít nói: – Dượng, ta đi cùng các ngươi! – Cha, ta cũng đi xem!
Bọn họ nào dám cùng ở một chỗ với Chu Hằng, Dương Lan Hinh chứ.
Dương Lan Hinh tức giận nhìn bốn người Dương Thiết Hổ dần nhạt đi nói: – Cám ơn ngươi!
– Cảm tạ ta cái gì? Chu Hằng mỉm cười.
Dương Lan Hinh cũng không nói gì thêm, chỉ tiến tới ôm ấp Chu Hằng, thơm ngào ngạt cùng dáng người nóng bỏng khiến Chu Hằng nổi lên phản ứng, thằng nhỏ căng cứng chĩa vào bụng nàng, không khỏi khiến nàng oán trách trắng mắt liếc Chu Hằng một cái.
Nàng tạ ơn đương nhiên vì Chu Hằng lượng thứ, thời điểm ở Dã Mã Thành, Chu Hằng ngay cả nhà quyền thế như Phó gia cũng không chút do dự làm căng, cuối cùng lại là chủ đạo hủy diệt Phó gia!
Lúc trước, còn có Mông gia cùng Dương gia không chênh lệch lắm, nhưng mà cũng vì Chu Hằng mà hoàn toàn biến mất.
Hiện tại Chu Hằng lại lượng thứ, tự nhiên không phải hắn sợ, mà hoàn toàn là vì nàng.
Điều này làm cho Dương Lan Hinh rất cảm động, chỉ là tên này quá háo sắc, lập tức lộ ra cái đuôi hồ ly rồi.
Nàng ôm thắt lưng Chu Hằng, đột nhiên bật cười nói: – Nếu cha và Nhị thúc phát hiện Liễu gia kia đến là muốn bái kiến ngươi, không biết sẽ kinh ngạc biến thành bộ dạng gì nữa.
– Đi xem chẳng phải sẽ biết sao?
Chu Hằng cũng mỉm cười nói.
– Ngươi trước khi đi để bọn họ tới đây gặp ngươi, có phải sớm có dự mưu hay không? Dương Lan Hinh là người thông minh bực nào?
Chu Hằng cười ha ha, nói: – Bị cha ngươi dạy dỗ nửa ngày, ta cho hắn một chút xíu ngạc nhiên cũng không sao phải không?
Dương Lan Hinh thở dài: – Đâu chỉ là chút xíu ngạc nhiên, ta thấy cha ta cũng bị ngươi dọa cho tim thọt ra ngoài ấy chứ.
– Không sao, ta có rất nhiều Hồi Xuân Đan!
– Tên hẹp hòi, đây chính là nhạc phụ ngươi, ngươi không thể cho cha ta một chút mặt mũi sao?
– Ngươi không phải còn chưa gả đi sao?
– Hừ!
– Hừ gì chứ, chúng ta cũng đi xem thôi. … Bốn người Dương Thiết Hổ không biết Liễu gia vì sao đột nhiên tới, nhưng mà thực lực Liễu gia mạnh hơn Dương gia cũng không phải là nhỏ tí tẹo, trong lòng bọn họ đều bất an, không biết vì sao lại đắc tội Liễu gia rồi.
– Biểu muội mấy ngày trước cùng tiểu tử Chu Hằng kia đi tới Dã Mã Thành, có thể hay không… Lâm Tài Tuấn nói ngập ngừng.
– Nhất định là tên khốn nạn Chu Hằng kia lại gây chuyện thị phi! Lưu Hàn Diệp lập tức mắng chửi.
Hắn lại có chút hiểu biết về Chu Hằng, bởi vì Chu Hằng ngay cả hắn cũng dám đánh, như vậy đến Dã Mã Thành trêu chọc không ít chuyện cũng không có gì to tát.
Dương Thiết Hổ và Lưu Tử Sương nhìn nhau một cái, mày đều nhíu lại.
Dương Lan Hinh không biết đi qua Dã Mã Thành bao nhiêu lần, tuy rằng cũng từng phế vài tên đui mù trêu chọc nàng, nhưng nàng lại xử lý rất tốt, cũng không đắc tội nhà quyền thế Dương gia không chọc nổi.
Bởi vậy nếu nói đắc tội Liễu gia thì cũng chỉ có Chu Hằng mà thôi.
– Đại ca, Liễu gia tuy rằng không phải gia tộc đỉnh cao Dã Mã Thành, nhưng cũng xếp tốp 15, chúng ta không thể trêu vào! Lưu Tử Sương hạ giọng nói.
Dương Thiết Hổ gật gật đầu, vừa mới còn dâng lên chút hảo cảm với Chu Hằng, trong nháy mắt lại tiêu biến, nếu thật là Chu Hằng gây họa với Liễu gia, hắn hận không thể một tay đánh chết Chu Hằng!
Dương gia không phải chỉ có một mình hắn, từ trên xuống dưới có bao nhiêu miệng ăn đấy.
– Nhị đệ, ngươi có nhiều chủ ý, theo ngươi thì chúng ta phải làm thế nào? Hắn hỏi Lưu Tử Sương. – Thí tốt giữ xe.