Trong lòng Tử Địch mỉm cười: Oa ha ha! Lại là người quen của tỷ tỷ, thật sự là quá khéo!
Kết quả là lập lại chiêu cũ, Tử Địch thanh hắng giọng, biến thành thần sắc như tỷ tỷ, nghiêm túc nói ra:
– Đằng sau có một cuồng đồ, đang đuổi theo có ý đồ bất chính với ta. Các ngươi giúp ta bắt giữ hắn là được, sau đó giao cho ta xử trí, hiểu chưa?
– Vâng!
Đám binh sĩ nghiêm túc đáp ứng. Không phải sao. Lăn lộn chung một năm. Dù thế nào cũng đã thân quen, đại danh đỉnh đỉnh nữ trung hào kiệt Mặc Y, phu nhân của Tần Tiêu ai không biết?
Đây chính là thuộc hạ Tần Tiêu mang theo, tả uy vệ đại danh đỉnh đỉnh. Hiện nay là do Lý Tự Nghiệp thống lĩnh, đóng quân bố phòng cách thành Trường An mười dặm, phụ trách phòng giữ kinh thành.
Hơn hai mươi tên binh sĩ trinh sát tuần tra, đồng loạt đứng sắp xếp, cầm trường thương trong tay niết thật chặt, nhìn qua phía trước. Quả nhiên qua không bao lâu, phía trước có một người cưỡi ngựa chạy tới. Một thân quần áo bắt mắt. Quân tốt nhìn qua và thầm nghĩ: Là thiếu gia ăn chơi, không ngờ dám đùa giỡn phu nhân của Đại Đô Đốc
– Này, uy, chính là hắn!
Tử Địch có chút chột dạ vỗ con ngựa:
– Các ngươi bắt hắn tới cho ta, ta trốn vào trong rừng cây!
Các binh sĩ cảm thấy buồn bực: Trên chiến trường là phụ nữ không thua đắng mày râu, khi nào trở nên nhát gan như vậy?
Tử Địch đã cỡi ngựa chạy vào cánh rừng gần đó, cười toe toét nhìn qua, vụng trộm nhìn tất cả.
Tần Tiêu ở xa xa nhìn thấy quân tốt đợi mình, hơi đánh giá thì thấy là cờ xí tả uy vệ, cũng cảm giác quen thuộc thân thiết.
Thúc ngựa tiến lên. Những tiểu đốt đang định phát tác thì tiếp theo nhìn ra là Tần Tiêu!
Hai mươi mấy người đồng loạt quỳ bái:
– Bái kiến Đại Đô Đốc!
Tần Tiêu xoay người xuống ngựa:
– Hảo huynh đệ, mau đứng lên!
Đám quân tốt không hiểu gì cả, đám bọn họ cũng có chút buồn bực: Sao lại như vậy, có trò gì à?
Con mắt mở to như mắt cá.
Tần Tiêu cười rộ lên:
– Các huynh đệ thần sắc vì sao cổ quái như vậy?
Một binh sĩ tiến lên nói chuyện vừa rồi cho Tần Tiêu nghe.
Tần Tiêu cười ha hả, nhìn những người này nói ra:
– Các ngươi tự đi trinh sát tuần tra đi, chuyện ngày hôm nay xem như không thấy, có biết không?
Trốn trong rừng cây, Tử Địch bị dọa hỏng, những binh lính kia thấy Tần Tiêu rõ ràng đều quỳ gối, lúc này mới chửi đám binh sĩ đầu to quen biết tỷ tỷ là ngu xuẩn, vậy nhất định là quen xú nam nhân này! Ai nha ta thật là đần chết!
Đang chuẩn bị vụng trộm rời đi, đang chuẩn bị chạy thì không ngờ bên cạnh có tiếng gió vang lên, không tự giác kêu to lên:
– Ah nha!
Sau đó nàng đã bị xách lên, còn đặt lên vai!
Tần Tiêu cười to ha hả:
– Quỷ kế của ngươi đã hết rồi sao? Còn không cùng ta quay về?
Tử Địch tay đấm chân đá, đấm vào lưng của Tần Tiêu:
– Ta mới không cần trở về đấy! Ta dựa vào cái gì phải về cùng ngươi?
– Chỉ bằng ngươi là thê tử của ta, ta là lão công của ngươi nha, còn chưa đủ sao? chẳng lẽ phải bài ra một ít pháp điển hình luật mới an phận?
– Ta là lão bà của ngươi, sao ta không biết? Đó là chuyện lúc nào, hừ!
‘Bành bành bành’, tay nhỏ không ngừng đấm, nhưng mà như gãi ngứa vậy.
Tần Tiêu cười ha ha:
– Tỷ tỷ ngươi làm chủ a? Nàng đã hứa gả ngươi cho ta, còn chưa đủ sao? Tuy ta còn chưa bài hôn lễ chính thức mang ngươi về nhà chồng, nhưng không phải đã động phòng rồi sao?
Tử Địch cực kỳ lúng túng, mặt đỏ bừng lên, hét lớn:
– Ai động phòng với ngươi, không biết xấu hổ! Dâm tặc!
– Ha ha, không có động phòng thì ngươi làm sao bảo ta là dâm tặc?
Tần Tiêu khiêng Tử Địch quay hai vòng, làm cho nàng choáng váng, sau đó cười nói:
– Kỳ thật ngươi mới thật sự là đại dâm tặc, rõ ràng là nhìn trộm và và tỷ tỷ của ngươi làm chuyện đó!
– Ngươi, ngươi, ngươi không biết xấu hổ!
Tử Địch đuối lý từ chỉ mắng được câu này.
– Ha ha ha!
Tần Tiêu cất tiếng cười to, sau đó hất vai, đem nàng từ đầu vai ôm vào trong ngực, mười phần dâm tà cười xấu xa nói:
– Không biết xấu hổ thật không? Ta đang muốn làm chuyện xấu hổ đấy.
– Ngươi… Ngươi làm gì?
Tử Địch vừa thẹn vừa vội, vội vàng tránh khỏi Tần Tiêu, vừa định chạy đi thì không ngờ bị Tần Tiêu kéo tới trước mặt.