Quân Tuyệt nhíu mày: “Ngươi biết ta là ai?”
Bình thường một thế giới chỉ xuất hiện một người nhận nhiệm vụ.
Nhưng bây giờ ngoài hắn, lại gặp phải một người nhận nhiệm vụ khác, việc này không bình thường.
Xem như tình huống đặc biệt xuất hiện hai người, nếu không phải tự giới thiệu hoặc xuất hiện đồ vật có ký hiệu trước, bọn họ sẽ không biết thân phận thật của người kia.
Sao hắn lại biết lão tử?
Đồ thần kinh nào lại đang tính toán lão tử!
Mạnh Lương không trả lời, xem như là thừa nhận.
Ngay từ đầu hắn cũng chỉ biết Quân Tuyệt là một người nhận nhiệm vụ, nếu như không phải nghe được hai chữ Kỳ Ngự từ trong miệng nữ nhân kia, hắn cũng không biết người trước mặt này là Cửu thiếu.
Quân Tuyệt lại hỏi: “Ai phái ngươi tới?”
“Không thể trả lời.” Mạnh Lương nói:
“Quy củ không cần ta nói cho Cửu thiếu nghe chứ?”
Quân Tuyệt im lặng một lúc: “Đưa thuốc giải dịch bệnh cho ta.”
Ánh mắt Mạnh Lương nhìn lên cánh tay Quân Tuyệt, bất ngờ cười một cái. Nụ cười không nói nên lời nhưng dáng vẻ chính là cười trên nỗi đau của người khác: “Cửu thiếu, thuốc giải đối với chúng ta mà nói là vô dụng.”
Những đồ vật được đổi từ hệ thống đó, nếu dùng lên người bọn họ, thuốc giải sẽ không có hiệu quả.
“Không muốn ta trở về tra ra ngươi là ai thì tốt nhất hãy đưa thuốc giải cho ta.”
Mạnh Lương biến sắc, ánh mắt hắn có vẻ chật vật. Các người nhận nhiệm vụ khi làm nhiệm vụ đặc thù đối đầu, đánh cho ngươi chết ta sống, kỳ thực cũng không có gì, trở về lại là hảo huynh đệ. Mọi người đều là vì nhiệm vụ.
Thế nhưng Cửu thiếu này…
Đặc biệt thù dai.
Hắn nói trở về điều tra, chắc chắn lúc trở về sẽ điều tra.
Mà với thân phận của hắn ta, tra được hắn chỉ là chuyện sớm muộn…
Lúc tới cũng không có ai nói cho hắn biết, Cửu thiếu cũng ở đây!
Mạnh Lương hít sâu một hơi, ném một vật tới: “Cửu thiếu, thời gian của người không còn nhiều.”
Quân Tuyệt đứng dậy, trên mặt lộ ra ý cười: “Ngươi tốt nhất hãy cầu khẩn đừng để ta gặp được ngươi.”
Mạnh Lương: “…” Ta đưa cho người rồi, người còn muốn như thế nào nữa!
Quân Tuyệt không dám trực tiếp giao thuốc giải cho Minh Thù, mà phương thức thông thường quá chậm, hắn chỉ có thể tốn giá cao mua đạo cụ, hòa thuốc giải với nước mưa.
Quân Tuyệt nhìn mưa rơi bên ngoài, ngón tay đặt trên cánh tay.
Vũ khí của Mạnh Lương dính dịch bệnh, thân thể này của hắn…
Thuốc giải vô dụng với hắn nhưng cũng sẽ không tiếp tục lan rộng, vậy đại khái cũng coi như ưu điểm.
Cũng không biết còn có thể chống cự được bao lâu.
“Khụ khụ…”
“Phượng quân, người không sao chứ?” Liên Tâm bỏ khay xuống, chậm rãi đi tới.
“Người bị cảm lạnh? Liên Tâm mời thái y tới xem cho người nhé?”
Quân Tuyệt lắc đầu: “Không sao, cổ họng không dễ chịu lắm thôi, uống nước là khỏi rồi.”
Liên Tâm khuyên nhủ: “Phượng quân, hay là cứ mời thái y tới xem! Nếu bệ hạ…” Biết người không thoải mái, ta không giúp người gọi thái y, không phải sẽ đánh chết ta sao.
Quân Tuyệt tiếp tục lắc đầu: “Bệ hạ xong việc rồi sao?”
“Chưa, gần đây rất bận, nếu phượng quân muốn gặp bệ hạ, có thể đến bất cứ lúc nào.” Liên Tâm cẩn thận trả lời:
“Phượng quân muốn đi sao?”
“Không.” Quân Tuyệt lắc đầu.
“Ta nghỉ ngơi một chút, ngươi lui xuống đi.”
“Phượng quân, người thực sự không gọi thái y?” Liên Tâm vẫn chưa từ bỏ ý định.
Quân Tuyệt phất tay, ý bảo Liên Tâm xuống phía dưới.
Liên Tâm nhíu mày càng sâu, nàng đứng ngoài cửa suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định đi tìm Minh Thù.
Một đống việc sau khi tạo phản phải xử lý, còn có dịch bệnh. Mặc dù bây giờ trời mưa, dịch bệnh dường như không lan tràn nữa, nhưng sao lại mưa mãi thế?
Cho nên Minh Thù bị một đống đại thần giữ lấy không cho đi.
Lúc Liên Tâm tới, Minh Thù đang giơ chân lên với một đám đại thần.
Nghe nói Quân Tuyệt khó chịu, nàng lại như hôn quân thả đám đại thần bồ câu này ra, chạy đến Tiên Vũ cung.
Minh Thù hùng hổ xông tới Tiên Vũ cung, Quân Tuyệt dường như chuẩn bị đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải Minh Thù.
“Đi đâu?”
Quân Tuyệt luống cuống, hắn cúi xuống bình tĩnh trả lời: “Thư phòng…”
Minh Thù đẩy hắn trở về: “Khó chịu chỗ nào?”
“Không có, là Liên Tâm nói quá lên thôi.” Vừa nhìn thấy người đi cáo trạng là Liên Tâm, Quân Tuyệt cố gắng nói sang chuyện khác:
“Không phải bệ hạ đang bàn chính sự sao?”