“Cái gì?” Chúc Nguyên Cửu trợn tròn mắt.
“Đừng nói lung tung!” Một người hét lên: “Nhà họ Chúc chúng tôi truyền thừa mấy trăm năm, gia tộc cổ võ tự cổ chí kim, sao có thể là diễn sinh ra từ quyền pháp của người khác?”
“Đừng bôi nhọ nhà họ Chúc!” Đám đông nhà họ Chúc quát lên, hiển nhiên lời nói của Trương Thác đã chọc giận họ.
“Đều câm miệng!” Chúc Nguyên Cửu quát đám vãn bối nhà mình, sau đó lại nhìn Trương Thác.
Trương Thác mỉm cười: “Tôi có một vấn đề vẫn rất tò mò, tại sao khi lão Chúc phát hiện ra sự tồn tại của khí thì lại truyền ra tin tức có kẻ muốn tiêu diệt nhà họ Chúc? Theo tôi được biết thì hiện nay không có bất cứ thế lực nào có thể theo dõi cổ võ thế gia như nhà họ Chúc, chú ý mọi hành vi của họ mà còn không bị họ phát hiện. Nếu các người có thể thật sự làm được điều đó thì sẽ không vô danh như bây giờ”
Nói xong, Trương Thác nhìn người phụ nữ áo đỏ: “Cách ăn mặc của cô dựa theo phong cách của thời nhà Hạ, tức là thời đại mà tổ tiên nhà họ Chúc đã gây dựng nên gia tộc. Đa số người thời đó đều có thói quen treo danh bài của mình trên eo. Tôi nói đúng không? Chúc Quân Lan?”
Trương Thác vừa dứt lời thì nhìn vào eo của người phụ nữ, đúng là có treo một tấm thẻ gỗ.
“Cậu!” Sắc mặt bình tĩnh của người phụ nữ áo đỏ cuối cùng cũng thay đổi.
“Xem ra tôi nói không sai. Các người theo dõi nhà họ Chúc, khi Chúc Nguyên Cửu phát hiện ra hang đá thì các người đã tuyên bố với thế giới ngâm ra sẽ tiêu diệt nhà họ Chúc, để đắp nặn hình tượng các người không gì không biết, không chỗ không ở, mục đích là để người khác sợ hãi các người” Trương Thác tiến về phía trước mấy bước: “Một tổ chức hùng mạnh, nếu thật sự muốn khiến người khác sợ hãi thì không cần thiết làm trò giả dối như thế. Các người biết rõ phương pháp tu luyện khí, nhưng không chịu tiết lộ bất cứ thông tin gì về khí, các người đang che giấu những thứ đó, nói khó nghe một chút thì các người đang sợ hãi, miệng cọp gan thỏ!”
Người phụ nữ áo đỏ hít sâu một hơi, thở hắt ra: “Cậu cho rằng cậu nhìn thấu hết mọi thứ ư?”
Trương Thác lắc đầu: “Tôi không dám nói là nhìn thấu mọi thứ, tôi chỉ thấy các người có mối liên hệ chặt chẽ với nhà họ Chúc. Nhà họ Chúc là một gia tộc lớn ở thời nhà Hạ, còn có thói quen bồi dưỡng tử sĩ. Nếu tôi đoán không nhầm thì hai mươi người này đều là tử sĩ mà cô bồi dưỡng, cô ban dòng họ cho họ, tử sĩ không có tên, chỉ đánh dấu bằng số, vậy thì người ày..” Trương Thác bỗng quay sang nhìn người áo xanh cách mình gần nhất, giơ tay chộp về phía đối phương.
Thấy Trương Thác tiến về phía mình, người áo xanh này không lùi lại mà còn tiến lên tấn công Trương Thác. Nhưng mục đích của Trương Thác không phải là tấn công, mà vươn tay bắt lấy một tấm thẻ gỗ nhỏ bằng bàn tay đeo bên eo đối phương. Trương Thác cầm tấm thẻ này liếc nhìn, cười lạnh rồi ném nó cho Chúc Nguyên Cửu.
Chúc Nguyên Cửu tiếp nhận thẻ gõ, khi vừa thấy tấm thẻ gõ này, con ngươi trong mắt ông co rụt lại. Trên thẻ gỗ viết rõ mấy chữ Chúc Tam Nhị Cửu, đúng như Trương Thác dự đoán, những người này lấy họ Chúc, tên là đánh số.
Hiện nay kinh phí mua truyện hơi cao nên anh/chị nào có dư thì ủng hộ donate VietWriter qua MoMo qua link này nhé:
https://nhantien.momo.vn/vietwriter
Còn không có thì ủng hộ bằng cách đọc ở web mình tăng view là ok rồi, cám ơn các bạn ạ.