“A Dã.”
“Quả Quả, sao thế?”
Đường Quả cong môi lên, hỏi, “Anh muốn có con không?”
Tống Dã không biết cô có ý gì,nhưng vẫn nghĩ gì nói nấy, “Thật ra… Anh có Quả Quả là đủ rồi.” Trong lòng anh thật sự nghĩ như vậy. Tưởng tượng ra có một đứa trẻ sẽ chiếm lấy thời gian của Quả Quả, về sau trong mắt cô không chỉ có một mình anh nữa, trong lòng anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
“Thế à…” Đường Quả mỉm cười, “Nếu như em cả đời này cũng không có con, anh có tiếc không?”
Cô đang rất nghiêm túc. Cô không có con, nhưng nếu Tống Dã muốn có con, cô vẫn không có quyền tước đi tư cách làm cha của anh.
Cô rất thích Tống Dã, anh ngây thơ cực kì, rất hợp với sở thích của cô. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không bỏ rơi anh.
Nhưng mà có một vài chuyện không thể không cân nhắc được. Ví dụ như nếu anh muốn có con, cô có hơi lực bất tòng tâm. Cô sẽ không cản, cũng sẽ không để anh vì cô mà không cần làm cha.
Nếu anh chọn muốn có con, vậy cô cố gắng giúp anh.
Nhưng nếu anh không cố chấp thì cả đời cứ trôi qua mạnh khỏe thế này thôi.
“Quả Quả, có phải em bị làm sao không?” Sắc mặt Tống Dã hơi đổi. Anh không nghĩ đến chuyện có con hay không có con, mà nghĩ ngay rằng có phải vợ anh mắc bệnh gì đó nghiêm trọng hay không.
Anh căng thẳng, đứng lên ngay lập tức rồi ôm cô vào lòng, “Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra đi.”
“Anh không thích con cái, anh chỉ cần Quả Quả.” Tống Dã sợ cô vợ nhỏ đau lòng, vội vàng nói. Anh nói thật, trong mắt anh không chứa được người thứ hai, dù người này có thể là con của anh.
Anh cũng không tưởng tượng được sẽ có một ngày cô vợ nhỏ trong mắt chỉ có anh phân ánh mắt và tâm trí ra cho một người khác.