Những lời Đông Phương Hạ nói đều là lời thật lòng. Chỉ cần không phải kẻ địch thì anh sẽ không quá nặng nề, trái tim anh cũng bằng máu bằng thịt cả thôi.
Nam Cung Diệc Phi hài lòng gật đầu. Là phúc hay họa thì phải xem Tần Thư Tiệp về rồi sẽ nói gì với Đông Phương Hạ.
“Phải rồi, Diệc Phi, tình hình bên tập đoàn Thiên Lang thế nào rồi?”
“Em còn tưởng anh quên ở Yên Kinh còn có tập đoàn Thiên Lang nữa cơ”, Diệc Phi lườm Đông Phương Hạ một cái rồi mới nói: “Những ngày qua, quản lý Phạm vẫn luôn làm theo mệnh lệnh của anh. Quản lý Ngô Tuấn cũng âm thầm trợ giúp bọn em. Từ trước tối hôm qua, tập đoàn Thiên Thành đã bị người của Bek Er vét sạch rồi. Bek Er sai người chuyển hết số tiền kiếm được từ tập đoàn Thiên Thành tới tài khoản của chúng ta, tối qua Phạm Bân đã xử lý xong chuyện này rồi. Hôm nay em tới là để giúp anh ấy giải quyết những chuyện còn lại”.
Trong chuyện đối phó với tập đoàn Thiên Thành, Nam Cung Diệc Phi phải thừa nhận rằng khả năng tài chính của nhà họ Bek thực sự rất khủng. Tập đoàn Thiên Thành sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ, nhưng chưa tới nửa tháng đã bị nhà họ Bek vật ngã. Đấy là nhà họ Bek còn từ từ chơi đùa thôi, nếu dốc toàn lực đối phó thì tập đoàn Thiên Thành còn không trụ nổi hai ngày ấy chứ.
Nghe những lời ấy, lại còn nhìn thấy dáng vẻ như người tốt của Đông Phương Hạ, Diệc Phi thật sự bó tay với anh. Muốn giết người ta, lại còn nói là làm chuyện tốt, có ai mặt dày như anh thế không?
“Chuyện của xã hội đen em không hiểu lắm. Anh cẩn thận một chút là được”.
“Ừm, Diệc Phi, sáng ngày kia chúng ta họp toàn bộ thành viên cấp cao của Lang Quân, đến tối sẽ tổ chức tiệc ăn mừng ở đối diện tập đoàn Thiên Lang. Tất cả những người có công trong Lang Quân đều sẽ được thưởng. Đến lúc đó, em và Lăng Vy cũng tới nhé”.
“Anh em các anh tụ tập, em và Lăng Vy tới thì liệu có quấy rầy các anh không?”