“Chưa… Chưa chết”.
“Người truyền Tiên Luân Nhãn cho ngươi không cảnh báo ngươi không được sử dụng Tiên Luân Nhãn vào đêm trăng tròn à?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành, giọng nói mơ hồ ẩn chứa nhiều ý tứ sâu xa.
Nghe vậy, Diệp Thành gãi đầu, lúc này mới nhớ tới lời cảnh cáo của Khương Thái Hư khi truyền Tiên Luân Nhãn cho mình, đó là vào đêm trăng tròn không được sử dụng Tiên Luân Nhãn, còn lý do tại sao thì ông ta không kịp nói.
Chỉ là lúc đó tình thế nguy cấp, hắn còn không có ý định giữ mạng sống thì sao còn quan tâm đến việc có phải đêm trăng tròn hay không?
“Đêm trăng tròn không được sử dụng Tiên Luân Nhãn là vì có cấm kỵ gì sao?”, Diệp Thành ngừng suy nghĩ miên man, hỏi Thái Hư Cổ Long điều mình thắc mắc.
“Tất nhiên có cấm kỵ”, Thái Hư Cổ Long trả lời một cách chắc chắn, hơn nữa trong từng chữ đều có ẩn ý khiến Diệp Thành bất giác cảm thấy Thái Hư Cổ Long còn hiểu về Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhiều hơn cả mình.
“Xem ra ta cần phải phổ cập lịch sử huy hoàng của Tiên Luân Nhãn cho ngươi”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp: “Tiên Luân Nhãn tên đầy đủ là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, là loại mắt nghịch thiên hàng nghìn năm mới gặp của Tiên, sở dĩ gọi là nghịch thiên vì nó liên quan đến quá nhiều sức mạnh nghịch thiên…”
Đây vốn là chuyện xấu, nhưng cũng chính lời nguyền này đã kích thích sức mạnh nghịch thiên nào đó của Tiên Luân Nhãn, cũng chính sức mạnh nghịch thiên này đã giúp ngươi tránh được một kiếp”.
