Trương Việt trầm tư trong chốc lát nói: “Việc này ta sẽ lập tức báo cáo với Trường An, nhưng hi vọng người của bọn ta có thể tiến vào thiên lôi doanh, bất kể tiêu hao bao nhiêu tiền, nhất định phải làm được.”
“Ta biết rồi, ta đi lấy chút thuốc, lập tức trở về nghĩ cách dàn xếp, xem cần bao nhiêu tiền rồi ta mới nói lại cho ngươi biết.”
Trần Chí Minh đi ra ngoài rồi. Trương Việt lập tức lấy ra loại giấy quyển chuyển dùng để viết tình báo, lại từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sổ nhỏ, đây là quyển số mật mã mà quân An Tây chuyên dùng, hắn dùngbút nhỏ, đối chiếu với quyển mật mã, viết ra hai bản tình báo mà ai cũng xem không hiêu, chờ cho chữ viết khô rồi, liền cẩn thận cuốn lại, lần lượt nhét vào hai ống thư nhỏ màu đó, đứng dậy nhanh bước đi về phía hậu viện.
Hậu viện có nuôi một lồng bồ câu đưa tin, U Châu thành đối với việc quản lý bồ câu đưa tin rất nghiêm ngật, người bình thường cũng không được phép nuôi, chỉ có được sự phê chuẩn đặt cách của An Lộc Sơn, mới cho phép nuôi bồ câu đưa tin. Diệu Thủ Hồi Xuân đường bởi vì là cửa hiệu lâu đời, lại có quan hệ rất tốt với quân Phạm Dương, bởi vì Diệu Thủ Hồi Xuân đường mua thuốc chữa bệnh đều cần dùng đến bồ câu đưa tin, cho nên bọn họ được An Lộc Sơn đặc cách, cho phép nuôi bồ câu đưa tin.
Trương Việt từ trong lồng bắt ra hai con chim bồ câu khỏe mạnh, cẩn thận mà cột hai ống thư vào chân của bồ câu, hắn ném mạnh bồ câu lên trời, hai con bồ câu đập cánh phảnh phạch rồi bay cao, hướng phía tây bay liệng mà đi.
Thành Trường An, lúc này đã là mùng sáu tháng mười, quân An Tây của Lý Tự Nghiệp ở ngày hôm trước đã quay trở về Hàm Dương, thời hạn mà Lý Khánh An đặt ra cho bọn họ là mười ngày, nhưng bọn họ tám ngày bèn đã chiếm được Hán Trung rồi, bao gồm thời gian sáu ngày đi đường, thương vong một nghìn năm trăm mấy người, nhưng chém giết bốn nghìn mấy quân địch, bất sống hai vạn người.
Chiến dịch huy hoàng lần này, Lý Khánh An không có phong tòa tin tức, còn đặc biệt mệnh người lan truyền rộng ra ngoài, một trận chiến này bèn lập tức làm chấn động Trường An, rất nhiều người Trường An thậm chí còn không biết bốn vạn quân An Tây trú đóng ở Hàm Dương đã đi một chuyến Hán Trung, trong thời gian tám ngày, bèn đã chiếm được Hán Trung, đây quả thật là làm nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nhưng nó lại thật sự đã xảy ra rồi, nhất thời, các sự tán thường ngập trời lấp đất mà bay đến quân An Tây và Lý Tự Nghiệp, thiên hạ đệ nhất quân, phi tướng quân, vô địch thần dũng quân v.v…
Dưới sự kiến nghị của Lý Khánh An, chính sự đường đặc biệt ban chỉ tiến hành trọng thưởng đối với bốn vạn quân An Tây, thường tiền tám mươi vạn quan, lụa hai mươi vạn sắp, đối với tướng sĩ trận vong trợ cấp hậu hĩnh, đồng thời đề bạt ba mươi sáu viên tướng lĩnh có công, trong đó Lý Tự Nghiệp phong làm quán quân đại tướng quân, thượng hộ quân. Cao Xương huyện công, thường lụa vạn sắp. Triệu Sùng Tiết được phong làm Vân huy tướng quân. Tần Xương huyện bá, thụ Từ kim ngự đại (là một loại lệnh bài kiểm tra khi ra vào cung điện, tử kim là quan từ tam phẩm trở lên mặc áo tím, ngư đại là một cái túi bên ngoài trang trí vàng bạc bên trong là ngư phủ, đây là một loại vinh dự rất lớn), thường lụa ba nghìn sắp.
Lý Khánh An còn đặc biệt hạ lệnh, toàn thể tướng sĩ quân An Tây nghỉ phép ba ngày, cho phép bọn họ vào Trường An giải trí, bỗng chốc, thành Trường An đã trở thành biển cả của sự hoan lạc náo nhiệt.
Buổi chiều hôm nay, Lý Khánh An theo thường lệ ở trong quân doanh ngoài thành xử lý quân vụ, hắn vừa mới nhận được tin tức, do Hán Trung thất thủ, Lý Hanh đã hạ lệnh rút quân từ Kinh Châu, hai mươi vạn quân Kiếm Nam đã trên đường rút về Ba Thục rồi, nhưng điều đó không có nghĩa là Lý Hanh sẽ vồ ngược lại Hán Trung, Lý Khánh An rất hiểu rõ Lý Hanh, trong lúc hắn vẫn chưa nuốt chửng Lý Mạo, hắn tuyệt không dám tác chiến hai tuyến, mà lại tuyên chiến với Trường An.
Mấy ngày nay hắn đã đang suy nghĩ dụng binh với An Lộc Sơn rồi, Lý Khánh An biết rằng, An Lộc Sơn tạo phản là sự tất nhiên của lịch sử, cho dù hắn đem An Lộc Sơn giết đi, bộ tướng của hắn cũng sẽ nổi 2Ót theo nghiệp của hắn, trở thành những phường như Trương Lộc Sơn. Sử Lộc Sơn chẳng hạn, nhưng Trung Đường bởi vì sự đi đến của hắn mà thay đổi đi hướng đi của lịch sử, sẽ không xuất hiện sự thất bại của Đồng Quan, bi kịch Trường An thất thủ, nhưng hắn không chi đơn thuần dừng lại ở mức thòa mãn này, hắn là muốn đem sự tạo phản của An Lộc Sơn cố gắng áp chế ở trong địa phận Hà Bắc, hơn nữa phải gắng sức giảm thiểu sự thương vong của dân chúng bình thường; như vậy, khi mối loạn An Lộc Sơn sau khi bị dập tắt, mới có thể làm cho Hà Bắc đạo mau chóng hồi phục, mà sẽ không giống như mối loạn An Sử trong lịch sử, trở thành bước ngoặc thịnh suy của Đại Đường.
Vì điều này hắn đã phát động đại di dân, cố gắng đem dân chúng của Hà Bắc đạo di dời ra ngoài, đến nay đã di dời được hơn bốn mươi vạn hộ, tuy rằng vẫn chưa đến một nửa của hộ tịch Hà Bắc đạo, nhưng cũng đã hạ thấp đi rất nhiều sự tổn thất do việc tạo phản của An Lộc Sơn gây nên.
Bây giờ đã là tháng mười, đến cuối tháng mười một. Hoàng Hà sẽ kết băng, lúc đó sức ép của quân đội An Lộc Sơn đối với Hà Nam đạo sẽ tăng lên rất đáng kể, vì vậy, Lý Khánh An đang suy nghĩ việc tăng binh đối với Hà Nam đạo.
Lúc này, ngoài trướng đã truyền đến tiếng bẩm báo của thân binh: “Báo cáo, nội vệ Hồ tướng quân khẩn cấp cầu kiến!”
Hồ Vân Bái cầu kiến khẩn cấp, ắt là có chuyện đại sự đã xảy ra, hắn thu công vụ lại bèn lệnh nói: “Để hắn đi vào!”
Lát sau. Hồ Vân Bái vội vã đi vào, quỳ một gối thi một quân lễ bẩm báo nói:
“Thuộc hạ có tình báo khẩn cấp muốn bẩm báo đại tướng quân.”
“Ngươi đứng lên mà nói!”
Hồ Vân Bái đứng lên bèn nói: “Thuộc hạ vừa mới nhận được tình báo khẩn cấp của U Châu, An Lộc Sơn đã nghiên cửu chế tạo ra thiên lôi.”
Lý Khánh An giật nảy mình: “Tin tức này có xác thực không?”
Hồ Vân Bái gật gật đầu: “Chắc hẳn là thật, bọn thuộc hạ có người tận mắt nhìn thấy thí nghiệm thiên lôi của An Lộc Sơn.”
Nói xong, hắn đem một phần tình báo đã phiên dịch xong đưa cho Lý Khánh An, Lý Khánh An thần sắc căng thẳng đón lấy tình báo, đây thật ra chính là việc mà hắn lo lắng nhất, An Lộc Sơn cũng sẽ sử dụng hỏa dược, hỏa dược không phải là do hắn Lý Khánh An phát minh, từ thời kỳ Đông Tấn bèn đã được luyện đơn sĩ phát minh ra từ lâu, chỉ là trong một khoảng thời gian dài đến nay, mọi người đều không nghĩ đến sẽ dùng nó vào việc quân sự, mãi đến Đường mạt cuối cùng mới được người ta dùng vào trên việc quân sự, hắn Lý Khánh An chẳng qua là đầy việc dùng hỏa dược vào quân sự sớm hơn thời gian thật sự, nhưng đây cũng siống như là đã mở ra một cánh cửa vậy, cho dù có nghiêm ngặt bí mật đến đâu, cũng không thế ngăn cản sự trôi lượn của không khí, chỉ cần An Lộc Sơn đã có lòng rồi, hắn sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện thiên lôi của quân An Tây chính là hỏa dược, trên thật tế An Lộc Sơn quả thật đã có lòng rồi, hắn công khai treo thường vạn quan việc phá giải bí mật thiên lôi, dưới ban thường hậu hĩnh, chắc chắn sẽ có người đề xuất ra khả năng của hỏa dược.
Kế hoạch của Lý Khánh An là hi vọng có thể vào trước lúc An Lộc Sơn phát hiện hỏa dược, tiêu diệt hắn, nhưng người tính không bằng trời tính, An Lộc Sơn vẫn là ở thời khắc mấu chốt mà phát hiện được bí mật của hỏa dược.
Lý Khánh An mờ tình báo ra vội vã lướt đọc qua một lượt, từ sự miêu tả của tình báo và trong bản vẽ hình dạng pháo trượng, hắn lập tức phán đoán ra, hỏa dược nghiên chế của An Lộc Sơn vẫn chỉ là giai đoạn sơ cấp, chưa có sự tích lũy kỹ thuật hai ba năm, bọn họ không thể nghiên chế ra thứ vũ khí lợi hại siêu cấp như chấn thiên lôi vậy.
Hắn trầm tư trong chốc lát, bèn nói với Hồ Vân Bái: “Ngươi truyền lệnh đến Hà Bắc, mệnh người của Hà Bắc phân đường phải không tiếc bất kỳ giá nào, phải truy rõ ngọn nguồn tình báo tường tận của việc nghiên chế hỏa dược của quân địch, đặc biệt là những tên đạo sĩ kia, lại càng phải dò ra cặn kẻ gốc gác của bọn họ.”
Hồ Vân Bái hiểu rõ dụng ý của Lý Khánh An, hắn là muốn thủ tiêu những tên đạo sĩ kia rồi, bèn cẩn thận hỏi: “Đại tướng quân, ty chức lo là công thức chế tạo của đạo sĩ chắc là đã truyền thụ cho quân phương của An Lộc Sơn rồi, giết bọn họ có thể là vô dùng.”
“Không! Ngươi khônghiều.”
Lý Khánh An cười lạnh một tiếng nói: “Kỳ thật công thức rất đơn giản, trên sách luyện đan đều có, mấu chốt là sự lý giải và cảm ngộ đối với hỏa dược, còn có sự tích lũy kỹ thuật, ta tin là đám đạo sĩ này nếu đã vì tiền, bọn họ sẽ không dễ dàng đem tích lũy kỹ thuật và sự cảm ngộ đối với hỏa dược của mình nói ra, điều này rất quan trọng, thậm chí đã vượt qua cả công thức chế tạo, giết đi những tên đạo sĩ này ít ra có thể làm trề đi rất nhiều sự nghiên chế đối với kỹ thuật hỏa dược của An Lộc Sơn.”
“Vậy ty chức lập tức hạ lệnh ngay, để Hà Bắc phân đường hạ thủ.”
Lý Khánh An vẫn là lắc đầu: “Không cần bọn họ ra tay, ta sẽ phái đệ nhất liệp ưng doanh của ta đi, bảo Hà Bắc phân đường chỉ cần mau chóng lấy được tình báo tường tận là được, ngoài ra cũng phải để bọn họ điều tra rõ, đạo quán thạo việc luyện đan trong địa phận Hà Bắc rốt cục có bao nhiêu cái, điều này cũng rất quan trọng, ngươi mau đi chấp hành mệnh lệnh của ta.”
“Vâng! Ty chức tuân lệnh.”
Hồ Vân Bái vội vã đi khỏi, lúc này, Lý Khánh An lại hạ lệnh nói: “Mệnh Tần Hải Dương tốc đến gặp ta.”
Tần Hải Dương là thủ lĩnh của An Tây xích hầu quân, hiện nhiệm nội vụ hữu tướng quân, chấp chưởng một vạn nội vệ quân, quân doanh ở Bá Kiều phía đông của Trường An, hắn đã nhận được mệnh lệnh khẩn cấp của Lý Khánh An, vội vã kéo đến quân doanh.
Hắn đi vào đại trướng, thi một quân lễ nói: “Mạt tướng Tần Hải Dương, tham kiến đại tướng quân.”
“Tần tướng quân, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi, sự tình hệ trọng, ta hi vọng ngươi đích thân đi một chuyến.”
Tần Hải Dương biết rằng, nếu như Lý Khánh An muốn hắn phải đích thân ra tay, đó cũng có nghĩa là, nhiệm vụ này không phải tầm thường, nhưng cũng không chút do dự nói: “Xin đại tướng quân hạ lệnh!”
Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Ngươi có thể dẫn đệ nhất liệp ưng doanh của ta tiến đến U Châu, nhiệm vụ của ngươi ở ngay trong lá thư này.”
Lý Khánh An đem một lá thư thân bút giao cho Tần Hải Dương. Tần Hải Dương đón lấy thư cất siữ cẩn thận, lại nói: “Xin đại tướng quân ban tên!”
Đây là lệ thường của quân An Tây, bất kỳ hành động quân sự đặc biệt nào, đều sẽ có một cái tên, Lý Khánh An trầm ngâm một lát, bèn nói: “Hành động lần này, cứ gọi là Liệp ưng hành động!”