Mí mắt Diệp Vô Song giật giật, vẻ mặt méo mó.
Anh ta biết có Dương Thanh và Mã Siêu ở đây, Diệp Mạn cực kỳ đáng sợ.
Đây là cơ hội duy nhất của anh ta.
Nếu ra mặt như Diệp Thương có lẽ còn được Diệp Kế Tông khen ngợi, truyền lại vị trí chủ gia tộc.
Nhưng cho dù Diệp Kế Tông có truyền lại vị trí chủ gia tộc cho anh ta thì Diệp Mạn có để yên cho anh ta hưởng không?
Nghĩ vậy, Diệp Vô Song vẫn lựa chọn lẳng lặng quan sát.
Diệp Mạn lạnh lùng nhìn Diệp Thương, khinh thường nói: “Nếu anh muốn chết sớm, tôi sẽ cho anh toại nguyện, cứ coi như giết gà dọa khỉ để người nhà họ Diệp biết khi phụ nữ nổi điên họ có thể làm bất cứ chuyện gì”.
Dứt lời, bà ta phất tay ra lệnh: “Trong vòng mười giây, nếu Diệp Thương không chịu tránh ra, giết luôn!”
“Vâng!”
Mười mấy cao thủ đeo mặt nạ quỷ đồng loạt hô lên.
Khắp nhà họ Diệp ngập tràn sát khí nồng nặc khiến người run sợ.
Diệp Thương nghe vậy, cả người run cầm cập.
Ông ta ra mặt thay chủ gia tộc, vốn ôm hy vọng Diệp Mạn sẽ nương tay nhưng kết quả lại khiến ông ta thất vọng ê chề.
“Diệp Mạn, tôi là anh Hai của cô đấy, cô muốn giết cả tôi sao?”
Diệp Thương khó tin hỏi.
Diệp Mạn lạnh lùng giơ tay nhìn đồng hồ rồi hờ hững nói: “Ba giây cuối cùng!”
“Em gái, em muốn giết anh thật sao?”
Diệp Thương trợn trừng hai mắt.
“Đến giờ rồi!”
Diệp Mạn dùng hành động để trả lời ông ta: “Giết!”
Một cao thủ mang mặt nạ quỷ đi thẳng tới chỗ Diệp Thương.
Đến lúc này Diệp Thương mới bàng hoàng nhận ra Diệp Mạn muốn giết mình thật.
“Tôi sẽ rút khỏi cuộc chiến tranh giành vị trí chủ gia tộc!”
Thấy cao thủ mặt nạ sắp đánh tới, Diệp Thương rống lên.
Sau đó, ông ta cảm thấy như được giải thoát.
Làm người thừa kế bao năm qua, áp lực trên vai ông ta quá lớn.
Đột nhiên gào lên muốn từ bỏ tranh quyền thừa kế trước mặt mọi người khiến ông ta thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
“Hứ!”
Diệp Mạn khinh thường nhìn Diệp Thương tránh sang một bên rồi lại nhìn Diệp Kế Tông, châm chọc nói: “Chủ gia tộc tương lai do ông chỉ định chỉ là một kẻ nhu nhược tham sống sợ chết mà thôi”.
“Lẽ nào trong mắt ông, kẻ yếu đuối như vậy mới là chủ gia tộc xứng đáng nhất sao?”
“Phải rồi, còn có một con chuột nhắt không có gan ra mặt nữa”.
“Từ khi nào nhà họ Diệp đã suy sụp tới mức để kẻ nhu nhược và bọn nhát gan kế thừa vị trí chủ gia tộc vậy?”
“Lúc nào ông cũng nói sợ sau khi chết không biết ăn nói với tổ tiên thế nào.
Chẳng lẽ ông cam lòng truyền lại vị trí chủ gia tộc cho kẻ yếu đuối như vậy sao?”
Ngôn từ sắc bén và đầy mỉa mai.
Sắc mặt Diệp Kế Tông ngày càng tái nhợt.
Sau vài câu nói, lão ta đã phụt máu, vẻ mặt tiều tụy.
Dòng chính nhà họ Diệp rất đông nhưng không ai dám lên tiếng bởi sức ép của Diệp Mạn.
Trên mặt Diệp Mạn thoáng hiện lên một tia buồn bã không đành lòng.
“Đưa chủ gia tộc họ Diệp tiền nhiệm đi bệnh viện!”
Diệp Mạn lớn tiếng ra lệnh cho đám cao thủ.
Mấy người làm của nhà họ Diệp bước tới định đỡ Diệp Kế Tông nhưng bị lão ta từ chối.
Một tay lão ta chống gậy, tay còn lại chống xuống bàn loạng choạng đứng lên, trên khuôn mặt dãi dầu sương gió chỉ còn lại sự cô độc.
“Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Diệp Mạn chính là chủ gia tộc họ Diệp!”
Nói xong, lão ta chống gậy rời đi.
Dưới ánh đèn điện, bóng Diệp Kế Tông như được kéo dài ra.
Mọi người nhìn chằm chằm vào bóng lưng tập tễnh rời đi của lão ta.
Ai cũng hiểu, thời đại của Diệp Kế Tông đã hoàn toàn chấm dứt.
Sau này nhà họ Diệp sẽ do nữ chủ đầu tiên quản lý.
Dương Thanh khá ngạc nhiên vì Diệp Mạn có thể làm tới mức này.
“Bây giờ là lúc thanh lý môn hộ!”
Đúng lúc này Diệp Mạn bỗng nhìn sang một người trẻ tuổi, ánh mắt lóe lên sát khí.
.