– Tốt! Là ngươi ép ta. Ta vốn không muốn dùng một chiêu này. Lần này, ta khiến ngươi xương cốt không còn!
– Ồ? Vừa rồi không phải ngươi nói đã là chiêu thức ẩn giấu cuối cùng rồi sao?
Lâm Minh trào phúng nói.
Vừa rồi khi Hồng Chung bị Lâm Minh ép ra át chủ bài cuối cùng, hắn liền nói ra lời độc, muốn một chiêu đánh chết Lâm Minh. Hiện tại chiêu thức của hắn dùng xong, Lâm Minh không việc gì, chính mình ngược lại bị thương nặng.
Hiện tại, hắn lại nói ra lời độc, thật sự không có sức thuyết phục gì. Khiến người cảm giác là đe dọa miệng hùm gan sứa mà thôi.
– Ta thấy Hồng Chung không hy vọng.
– Khí thế của hắn so với trước rõ ràng yếu đi nhiều, ma nguyên cũng tiêu hao rất lớn. Lại nói có tuyệt học áp đáy hòm gì, có chút buồn cười.
– Không nghĩ tới! Lâm Minh nếu như thắng trận này, thực lực của hắn liền vững vàng tiến vào trước ba mươi. Người mới này, quá đáng sợ!
Người xem dưới đài nhao nhao nghị luận. Lúc này, đã không có người nào coi trọng Hồng Chung nữa. Nhưng mà bọn họ chỉ nghị luận vài câu sau đó lại đều ngậm miệng. Bọn họ nhìn thấy Hồng Chung lấy ra một cái túi linh trùng từ bên hông.
– Linh trùng? Hồng Chung lúc nào thì chăn nuôi loại đồ vật này?
Ong ong ong!!!
Sau khi Hồng Chung mở túi linh trùng, một đoàn linh trùng màu vàng lợt vỗ cánh bay ra, giống như một đám mây màu vàng lợt.
Từng con linh trùng đều bằng cỡ hạt đậu, diện mạo dữ tợn vô cùng, khiến võ giả chung quanh nhìn mà đều sợ ngây người.
Ma Kim trùng!
Đây không phải linh trùng mà Khải Dương trong Thiên Ma thất tinh sở hữu sao?
Làm sao lại rơi vào trong tay Hồng Chung?
Ma Kim trùng này chăn nuôi phí tổn cực cao, mỗi lần sử dụng sẽ luôn có một chút hao tổn, tử thương mười mấy con là chuyện bình thường, há có đạo lý cho mượn?
Huống chi đây là ở Thông Thiên tháp tầng ba người giết người, tuyệt chiêu của ai mà không che giấu kín như bưng? Cho người khác mượn nghiên cứu, đó là chuyện như nói đùa.
– Chẳng lẽ, Hồng Chung cũng nuôi Ma Kim trùng?
Một võ giả cảm thấy khó thể tin nổi. Ma Kim trùng là một loại kỳ trùng, sao có chuyện nói nuôi là có thể nuôi?
– Không đúng! Đây chính là Ma Kim trùng của Khải Dương. Ta dám khẳng định!
Lại có một võ giả nói. Trước đây hắn từng ra mắt nhiều lần tình cảnh Khải Dương dùng Ma Kim trùng chiến đấu, đối với Ma Kim Trùng này trí nhớ khắc sâu.
Tuy nhiên, bất kể là loại tình huống nào, hiện tại không hề nghi ngờ chính là Lâm Minh nguy hiểm!
– Không đạo lý! Ma Kim trùng của Khải Dương sao lại rơi vào trong tay Hồng Chung?
Mặc Cổ trên khán đài cũng là lo lắng suông, hắn nhìn thoáng qua Khải Dương. Đối phương cũng tới xem trận đấu, nhìn hắn ta đầy vẻ bình tĩnh, không hề có chút bất ngờ. Như thế xem ra, Ma Kim trùng này chính là Khải Dương cho Hồng Chung mượn!
– Giao tình của bọn họ tuyệt đối không đến mức này. Vì sao lại như vậy?
Mặc Cổ không thể lý giải.
Mà lúc này, trên Võ Đấu trường, Ma Kim trùng đã bao phủ không gian phạm vi mấy chục trượng phía trước Lâm Minh. Ma Kim Trùng ăn các loại kim loại hy hữu mà trưởng thành, chúng nó có thể đem tinh hoa kim loại dung nhập vào trong giáp xác, toàn thân đều là vũ khí, nhất là nếu số lượng nhiều, một đám Ma Kim trùng xông giết, khiến người xương cốt không còn!
– Lâm Minh, ngươi đi chết đi!
Hồng Chung cười ha ha thật lớn, Ma Kim trùng kêu ong ong ập tới, vây kín mọi không gian có thể né tránh!
Trong mắt Lâm Minh chợt lóe hàn quang… Huyết Ấn Toàn Sát!
Huyết Ẩm chi ấn bắn ra, ở không trung ngưng tụ thành một vòng xoáy đao trận, chỉ nghe một tràng tiếng kim loại giao nhau “leng keng”, lượng lớn Ma Kim trùng bị Huyết Ẩm chi ấn đánh bay. Nhưng mà chúng nó tuy rằng bắn ra xa mấy chục trượng, thậm chí nền đất va chạm đều vỡ vụn nhưng lại hoàn toàn không bị thương. Sau mấy giây lại lần nữa đập cánh bay lên!
Phi trùng quá nhiều, Huyết Ẩm chi ấn căn bản không thể hoàn toàn đánh tan, trong đó mấy chục con phi trùng bị sót ngưng tụ thành một đám, ập về phía Lâm Minh.
Không Gian ý cảnh!
Lâm Minh chân bước thân pháp Kim Bằng Phá Hư, thân hình trong nháy mắt biến mất, trong công kích gần như không hề có khe hở vọt ra khỏi vòng vây của Ma Kim trùng.
Đám Ma Kim trùng đánh thật mạnh lên nền kim loại, trong nháy mắt, nền kim loại trải qua trận pháp thêm vào giống như bị axít mạnh ăn mòn, xuất hiện một cái lỗ lớn. Loại công kích này nếu rơi vào trên thân người, tuyệt đối bị cắn cho mảnh vụn cũng không còn!
– Thật lợi hại!
Lâm Minh không thể không thừa nhận, loại Ma Kim trùng này bản thể đao thương bất nhập, lực công kích lại khủng bố như thế, quả thật là thủ đoạn công kích khiến lòng người run sợ.
– Hắc hắc, xem ngươi có thể trốn được bao lâu!
Hồng Chung có chút đắc ý quên trời đất.
Lâm Minh liếc mắt nhìn Hồng Chung, ánh mắt sắc bén như kiếm!
– Làm sao? Muốn công kích bản thể của ta? Quá ngây thơ rồi!
Hồng Chung hừ lạnh một tiếng, một vòng Ma Kim trùng ngưng tụ thành một đám mây mù màu vàng lợt trước mặt hắn. Nếu như chỉ huy Ma Kim trùng công kích, bản thể lại bị tập kích tử vong, vậy thì quá ngu ngốc.
– Hình thái phòng ngự!
Eo Hồng Chung ra lệnh một tiếng, linh trùng ngưng lại trước mặt Hồng Chung, giáp xác giãn ra. Linh trùng nguyên bản cỡ hạt đậu, sau khi giáp xác giãn ra lại biến thành cỡ trứng bồ câu. Chúng chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, giống như tấm thuẫn thủ hộ trước mặt Hồng Chung.
– Hình thái công kích!
Hồng Chung lại ra lệnh một tiếng, đoàn Ma Kim trùng bay múa trước mặt Lâm Minh kia cũng xảy ra biến hóa. Thân thể chúng nó rung lên, trên đầu chui ra một sừng nhọn sắc bén. Hơn nữa sừng nhọn này còn đang chấn động, rõ ràng là một loại lực lượng pháp tắc.
Pháp tắc chấn động…
Lâm Minh đối với lực chấn động cũng không xa lạ, Luyện Lực Như Tơ của hắn chính là thể hiện hoàn mỹ của lực lượng chấn động.
Tuyệt đối phòng ngự và tuyệt đối công kích. Ma Kim trùng này vốn chính là linh trùng kiêm cả công phòng. Võ giả chung quanh nhìn mà âm thầm kinh hãi. Loại thủ đoạn chiến đấu này căn bản không có nhược điểm!
Làm thế nào phá?
Người xem chung quanh đều mở to mắt, chỉ sợ bỏ lỡ một chi tiết nhỏ!
– Linh trùng nho nhỏ rồi lại ẩn chứa nhiều ảo diệu như thế. Sừng nhọn chấn động tốc độ cao kia, sợ là có thể dễ dàng xuyên thủng chân nguyên hộ thể của võ giả. Nếu như một con trùng như vậy chui vào trong cơ thể, hậu quả có thể nghĩ mà biết!
Sắc mặt Lâm Minh hơi hơi trầm xuống. Hắn có chiêu thức tự nghĩ, máu Cổ Phượng, Bát Môn Độn Giáp… Ba đòn sát thủ, vốn là tính toán có thể không dùng thì không dùng đến, nhưng mà hiện tại đối mặt Hồng Chung tế ra Ma Kim trùng, Lâm Minh lại không thể ẩn giấu nữa.
Tử Huyễn thương trong tay chắn ngang, lôi điện lóe lên, hư không giống như bị tia điện đâm thủng!