Nói đến câu cuối cùng, Diệc Phi lo lắng nhìn Đông Phương Hạ. Những gì cô nói chính là nguyên văn, nhưng Đông Phương Hạ nghe xong thì chỉ cười khổ một tiếng, sau đó sắc mặt dần trở nên u ám.
Ngay từ lúc biết Tần Thư Tiệp là ngôi sao quốc tế, Đông Phương Hạ đã thấy không ổn rồi. Anh vốn định tiếp xúc dần với Tần Thư Tiệp, từ từ tìm hiểu nhau. Tần Thư Tiệp hiểu lầm anh như thế, anh định nhân cơ hội tìm hiểu nhau để chứng minh bản thân. Nhưng chưa thấy mặt mà Tần Thư Tiệp đã nghĩ anh không ra gì, anh có thể vui được sao?
“Đông Phương Hạ, anh bình tĩnh một chút!”
Trong suy nghĩ của Đông Phương Hạ, tuy rằng Đông Phương Hạ luôn cười đùa tí tởn, không đứng đắn chút nào, nhưng làm việc gì cũng suy xét chu đáo, cô chưa thấy anh nổi cáu trước mặt mình bao giờ.
“Không sao, anh chỉ xả giận thế thôi. Diệc Phi, bao giờ cô ta về thì em nói cho anh biết, anh muốn biết cô vợ chưa cưới ấy là người như thế nào. Dám chọc anh điên lên, anh cóc cần biết cô ta có phải là em gái của Tần Hạo Kiệt hay không, ăn vài cái bạt tai là được. Chẳng phải cô ta nói anh là cậu ấm Yên Kinh sao? Anh sẽ cho cô ta biết sự kiêu ngạo của cậu ấm Yên Kinh là như thế nào!”
“Đông Phương Hạ…”