“Đây không phải là chuyện nhỏ!” Lâm Dương cau mày nhìn chằm chằm vào Lương Vệ Quốc: “Khi vợ tôi chịu oan ức, có thể đối với cô ấy cũng chỉ là chuyện nhỏ, bị trầy da một chút hay gì đó quay đầu liền quên, nhưng đối với tôi mà nói đó không phải là chuyện nhỏ! Nếu như vợ tôi phải chịu oan ức, cho dù chỉ là một chút thôi, vậy thì chuyện đó còn nghiêm trọng hơn cả việc giết chết tôi nữa!”
Lâm Dương cũng không hề cường điệu chút nào, anh thà rằng chính mình chịu oan ức cũng nhát quyết không để cho những người bên cạnh mình phải chịu!
“Tôi biết …” Lương Vệ Quốc thở dài một hơi.
“Tôi không biết cha nuôi định dùng cách gì để giải quyết chuyện này, nhưng tôi cũng không hy vọng cha nuôi vì chuyện của vợ tôi mà phải chịu oan ức. Nhưng tôi đã đồng ý với ông ấy rằng cho ông ấy thời gian 3 ngày, vì vậy tôi sẽ nhẫn nại chờ tới 3 ngày sau!” Lâm Dương nhắm mát lại, không nói thêm gì nữa.
Lương Vệ Quốc nghe nghe vậy cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng, ông lắc đầu nói với Lương Sinh đang đứng bên cạnh: “Tiểu Sinh à, chăm sóc tốt cho cậu Lâm đây nhé!
Lâm Dương, nếu như cháu có yêu cầu gì thì cứ việc nói với Lương Sinh! Ông già tôi đây đi trước!”
“Ông Lương đi từ từ.” Lâm Dương gật đầu.
Lương Vệ Quốc cũng gật đầu đáp lại, sau đó quay người rời khỏi sân nhỏ.
Trong sân lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, nhưng trong lòng Lâm Dương lại dâng trào nỗi oán hận.
Nhưng mà còn vướng bận tới cha nuôi, nỗi oán hận này.
của anh cũng không có chỗ trút, chỉ đành đợi tới 3 ngày.
saul “Nhà họ Lương, mong các người sẽ không làm tôi thất vọng.” Lâm Dương khẽ lẫm bẩm.
Lương Sinh đứng bên cạnh loáng thoáng nghe được một chút, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Két!
Lúc này cửa lớn lại bị đẩy ra, sau đó một cô gái ăn mặc thời trang, đeo túi LV bước vào.
Cô gái này ăn mặc rất thời thượng, để tóc mái, gương mặt trang điểm nhẹ, đường nét rất thanh tú, trông giống như một con búp bê sứ, dáng người nhỏ nhắn, trước nhô sau vễnh, tuổi chừng 17, 18.
Vừa bước vào cửa, cô gái tò mò nhìn Lâm Dương rồi đánh mắt sang phía Lương Sinh, vừa nhìn thấy Lương Sinh, cô không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Anh Sinh, sao anh lại ở đây?”
“Tiểu Điệp hả? Em về rồi sao? Đến thăm mẹ em đúng không? Bà ấy đang ở bên trong.” Đôi mắt Lương Sinh sáng lên.
“Tiểu Điệp? Cô là Lương Tiểu Điệp sao?” Lâm Dương hơi giật mình.
“Hả? Anh biết tôi sao?” Cô gái nhìn Lâm Dương bằng ánh mắt kỳ lạ, mở miệng hỏi lại.
“Đương nhiên.” Lâm Dương cười nhạt: “Tôi tên là Lâm Dương, tuy rằng chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, nhưng tôi tin tưởng cô đã nghe nói qua.”
“Lâm Dương?”
Cô gái sững sờ, tròng mắt hơi mở to, trông rất đáng yêu, nhưng chỉ một lát sau cô ta đã hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng là ai cơ, hóa ra là anh à! Anh chính là kẻ chó nhà có tang từ nhà họ Lâm chạy tới đây đúng không?
Sao tôi có thể chưa nghe qua được?”
Lâm Dương lập tức cau mày.