“Còn nữa – Scotland Yard có tai mắt của hắn.” Vesper nói thêm.
Thoạt trông Sherlock Holmes chẳng kinh ngạc chút nào, “Đám người đó đều nằm trong tầm kiểm soát của MI6 hết rồi, sẽ không gây ra bất cứ tác động gì đâu.”
“May mắn thay…” Vesper cười thoải mái, toát lên vài phần xinh đẹp, “Bằng không thì tôi thực sự lo lắng về tính an toàn của London.”
Sở cảnh sát London đã bị phần tử phạm tội trà trộn vào. Điều này nghe có vẻ bất an lạ thường.
Mycroft lẳng lặng nhìn cô rồi nói tiếp, “Chẳng lấy làm lạ khi gián điệp hai mang phản bội vì quá si mê phần tử phạm tội. MI6 sẽ ngay lập tức gửi cô đến Nam Mỹ nếu họ tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào ở cô.”
“Tôi tưởng, anh có thể phân tích ra đầu tôi đang nghĩ gì bằng những suy luận cơ bản kỳ diệu đó chứ.” Vesper không quá lo lắng trước sự uy hiếp của anh.
Sherlock Holmes ngừng bút và nhìn cô lần nữa, “Cô ngụy trang rất giỏi, thậm chí còn cố tình quăng một vài phản ứng làm tôi đưa ra kết luận sai lầm, cộng thêm kinh nghiệm sống của cô thì lại càng khác thường.”
Vesper nhún vai, “Chắc do anh lớn tuổi nên tiêu chuẩn và khả năng phá án cũng giảm xuống mà thôi?”
“Tôi chưa đầy bốn mươi, cô Lynd ạ.” Chính Phủ Anh vô cảm nhìn cô.
Vesper trả lời thành khẩn, “Thường thì ở tuổi hai mươi tám, thể lực mọi người sẽ bắt đầu giảm sút.”
Mycroft Sherlock Holmes liếc cô, nhẹ giọng, “Rồi cô cũng phải trải qua thời kỳ đó thôi, cô Vesper Lynd.”
Cô nàng tóc đen nhún vai hời hợt, “Hẳn tôi không sống đến 28 tuổi đâu.”
Mycroft đặt tập tài liệu trên tay qua một bên, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có, “Trong trường hợp cô chưa gây nguy hiểm cho liên bang Anh, MI6 sẽ không mặc kệ sự an toàn của người vô tội. Hoặc cô có thể lựa chọn rút khỏi vụ này ngay bây giờ, lệnh bốc hơi vẫn là phương án thứ hai của cô.”
Giọng anh trầm ấm, như một lời hứa hẹn chắc nịch đầy quyền lực.
Vesper thoáng do dự. Cô tỳ tay lên bàn làm việc, nhìn anh không chớp mắt, “Coi mặt tôi đi, ngài Sherlock Holmes –”
Mycroft nghiêm túc, nghe cô nàng tóc đen nói giọng bướng bỉnh, “Ngài không cảm thấy gương mặt này mà đi giải phẫu chỉnh hình thì quá lãng phí sao?”
Chính Phủ Anh khẽ nhếch mép, giọng điệu vui vẻ đến chính bản thân cũng chẳng phát hiện ra, “Cô đúng là một cô gái kiêu ngạo đấy, Vesper.”
Vesper nhướng mày mỉm cười, “Dù sao chắc chắn ngài sẽ không tin đâu, hẳn vì kiếp trước sở hữu dòng máu Veela nên tôi chỉ cần cười một cái thôi đã câu mất hồn đàn ông rồi.”
“Nàng tiên trong cổ tích dân gian Croatia?” Mycroft sờ cằm, “Nhưng tóc họ thường là màu vàng hoặc màu bạc.”
Vesper vuốt tóc ra sau tai, “Tóc tôi vàng bẩm sinh, nhưng vì nhìn u ám quá nên đã nhuộm đen năm 14 tuổi.”
Chính Phủ Anh đảo mắt nhìn cô một hồi, thoáng trầm ngâm, nói giọng chuẩn trường công, “Lựa chọn đúng đắn đấy.”
Đôi môi đỏ và mái tóc đen làm cô quyến rũ đến ngất trời, dường như đồng nghĩa với danh từ “bảo vật” nóng bỏng. Cảm giác thần bí ấy tựa hồ ẩn chứa sự quỷ quyệt, cộng thêm khí chất cao quý luôn khiến người ta không thể dứt ra được và muốn khám phá những bí mật đằng sau cặp mắt xanh lục kia.
Vesper bỗng chồm tới, nhìn thẳng vào tay thủ lĩnh đặc công quyền lực nhất liên bang Anh, nụ cười như mang theo tất cả sự quyến rũ trên thế gian, “Moriarty gọi ngài là ‘Gã Băng’. Cơ mà thật ra tôi thấy bề ngoài thì ngài lạnh lùng, nhưng bên trong lại vẫn dịu dàng.”
Mycroft gõ nhịp lên đầu gối, lặng thinh một lúc, mặt lạnh tanh, “Thôi ngay cái ý nghĩ đó đi. Tôi chẳng cần ai cả. Yêu rất vô dụng.”
“Vì anh chê tôi đần sao?” Vesper mỉm cười nhìn anh ta, “Với anh, tôi là một con cá vàng ngu ngốc?”
Khóe miệng Chính phủ Anh chậm rãi nở nụ cười giả tạo hoàn mỹ, “Chắc cũng không ngu đến mức như cá vàng đâu.”
“Nhưng vẫn ngu?” Vesper mím môi dưới, chăm chú đánh giá anh ta.
Sherlock Holmes bình tĩnh nhìn cô, “Đỡ hơn tất cả mọi người trong tòa cung điện này.”
Anh lập tức chêm thêm, “Nhưng tình cảm tầm thường chốn văn phòng sẽ làm ảnh hưởng tới công việc. Đó là lựa chọn tồi.”
“Đúng thế thật…” Vesper đồng tình, “Nhưng anh không phát hiện một việc nữa sao?”
Cô cười ranh mãnh, “Kể từ khi tôi bước chân vào cái văn phòng này, anh chỉ xử lý hai tập văn kiện, một trong số đó còn lẫn lộn chưa phê xong, lúc mà tôi nói đùa mình không sống tới 28 tuổi ấy.”
Mycroft Sherlock Holmes nhìn cô, lạnh giọng, “Cô nên quay về bàn làm việc của mình và giải quyết những vấn đề tài chính khó khăn gần đây đi.”
Giọng anh ta lạnh lùng, nhưng dường như lại quẫn bách.
Điều khiến Sherlock Holmes khá kinh ngạc là Vesper rất điềm nhiên “hứng” lệnh đuổi khách, cứ như thể người vừa dụ dỗ anh không phải cô nàng này vậy.
Sự nhẹ nhõm và hững hờ trong mắt cô bỗng làm chính phủ Anh muốn châm một điếu thuốc để kìm nén cảm xúc khó hiểu nào đó.
Trước lúc rời khỏi văn phòng, Vesper đột nhiên rút một điếu thuốc Nga từ áo khoác rồi đặt lên bàn làm việc của anh, nhìn anh đầy ẩn ý, “Ngài Sherlock Holmes, bình thường nếu đàn ông có tâm sự sẽ muốn hút thuốc lá.”