Vương Kiếm Kiệt vội đáp:
– Chắc lắm! Chắc lắm!
Viên Tử y mỉm cười nhảy xuống bàn.
Vương Kiếm Kiệt cùng huynh trưởng rảo bước đi ngay không ngoảnh cổ lại nữa.
Chu Thiết Tiêu nói:
– Cô nương liền một lúc đoạt ngôi chưởng môn của hai nhà quả là bậc thông minh lanh lợi. Không hiểu cô còn diệu kế gì để đối phó với Chu mỗ?
Hắn nói câu này hiển nhiên ám chỉ Viên Tử Y đã dùng nguy kế để thủ thắng chứ thực sự chẳng có bản lãnh gì.
Viên Tử y tức giận đáp:
– Đối phó với Ưng Trảo Nhạn Hành Môn cần chi phải dùng đến trí kế.
Bên lão ba vị sư huynh sư đệ xông vào cả một lúc hay chỉ một mình Chu lão sư đấu với ta?
Chu Thiết Tiêu cười mát hỏi lại:
– Viên cô nương nói vậy là coi các võ sư ở thành Bắc Kinh quá tầm thường. Từ ngày Chu mỗ mới mười ba tuổi đến giờ vẫn đơn đả độc đấu.
Viên Tử Y nói:
– Ồ! Vậy trước khi Chu lão sư được mười ba tuổi không phải là anh hùng hảo hán chuyên dùng hai đánh một.
Chu Thiết Tiêu đáp:
– Chu mỗ mới bắt đầu học nghề từ mười ba tuổi.
Viên Tử Y nói:
– Những trang hảo hán thường tỏ ra anh hùng ngay từ buổi sơ sinh. Lắm tay võ nghệ cao cường mà thuỷ chung vẫn hèn nhát. Chu lão sư! Ta nói vậy khôngphải ám chỉ lão sư đâu nhé.
Chẳng hiểu tại sao đối với Vương Kiếm Anh, Vương Kiếm Kiệt nàng còn có phần kính phục mà đối với Chu Thiết Tiêu đầy vẻ cao ngạo, nàng lại càng chán ghét, rẻ rúng.
Chu Thiết Tiêu chưa từng bị ai sỉ nhục đến thế, trong lòng tức giận như muốn phát điên mà ngoài miệng chỉ hắng đặng một tiếng.
Uông Thiết Ngạc la lên:
– Con tiểu nha đầu kia! Ngươi nên ăn nói hch sự một chút với đại sư ca ta Viên Tử Y thấy lão này là người chất phát, nàng không lý gì đến hắn nhìn Chu Thiết Tiêu giục:
– Lấy ra đi! Đặt lên bàn.
Chu Thiết Tiêu ngạc nhiên hỏi:
– Cái gì?
Viên Tử Y đáp:
– Đồng ưng Thiết Nhạn Bài.
Chu Thiết Tiêu nghe đến năm chữa ” Đồng ưng Thiết Nhạn Bài ” thì dù công phu hàm dưỡng cao thâm đến đâu cũng chẳng thể giữ vẻ điềm nhiên được nữa, hắn lớn tiếng:
– Chà chà! Ngươi hiểu biết khá nhiều về công việc của chúng ta.
Hắn cởi cái túi gấm ở đai lưng xương đặt lên bàn hô:
– Đồng ưng Thiết Ngạc Bài ở trong này. Ngươi hãy giết được Chu mỗ đi rồi hãy lấy.
Viên Tử Y đáp:
– Lão sư hãy lấy ra cho ta coi đã. Ai mà biết được bài chân hay bài giả.
Chu Thiết Tiêu hai tay run lên mở túi gấm lấy ra một tấm lòm bài dài bốn tấc rộng hai tấc. Trên mặt bài khảm một con chim ưng móng sặc sỡ bằng đồng và một con nhạn bay bằng sắt. Chính là tấm tín bài của chưởng môn truyền đời ở ưng Trảo Nhạn Hành Môn. Bọn đệ tử bản môn ngó thấy tấm kim bài này cũng như nhìn thấy chưởng môn vậy.
Ưng TrảoNhạn Bành Môn là một môn phái lớn trong võ lâm về cuối đời nhà.
Chưởng môn mấy đời ở phái này đều là những tay võ công trác tuyệt. Môn quy rất nghiêm ngặt nhưng truyền đến Chu Thiết Tiêu, Tăng Thiết âu thì quần đệ tử đều để bọn quyền quý nhà Mãn Thanh thu dụng.
Chúng nhiễm phải tính xa hoa ở kinh thành mà võ công cũng kém tiền nhân.
Đến đời Gia Khánh sau này, Ưng Trảo Nhạn Hành môn mới nảy ra được mấy nhân vật khá giả và bắt đầu công cuộc trùng hưng môn phái. Đây là việc về sau xin hãy gác lại.
Viên Tử Y nói:
– Coi rất giống của thật nhưng chưa thể quyết định.
Nguyên nàng vừa kịch chiến với Vương Kiếm Anh tuy may mà chuyển bại thành thắng nhưng nội lực đã hao tổn rất nhiều. Bây giờ nàng cố ý kéo dài câu chuyện một là để chọc giận Chu Thiết Tiêu, hai là để điều dưỡng chân khí
Chu Thiết Tiêu là người biết nhiều hiểu rộng làm gì chẳng rõ tâm lý của nàng. Hắn đè hai tay xuống nhảy vọt lên mái Lương Đình nói:
– Chúng ta càng đánh càng lên cao. Chu mỗ lên nóc quán để lãnh giáo tuyệt nghệ của cô.
Nên biết môn phái hắn mang danh Ưng Trảo Nhạn Hành vì một chuyện về môn Ưng Trảo Cầm Nã, hai là chuyên về môn Nhạn Hành Khinh Công.
Chu Thiết Tiêu nhảy lên nóc quán cốt ý giữ hiểm địa cho việc thi triển khinh công, quyết một phen sinh tử với đối thủ.
Đồng thời hắn định dồn Viên Tử Y vào tình trạng không còn đường thi triển xảo thuật. Nàng gặp lúc nguy cấp, Hồ Phỉ cũng khó bề ra tay viện trợ.
Tong lòng hắn yên trí Viên Tử Y bản lãnh có cao thâm cũng chỉ là hạng nữ lưu chẳng thể nào bì kịp Hồ Phỉ. Hắn vẫn sợ chàng hơn là sợ Viên Tử Y.
Ngờ đâu Cầm Nã và Khinh Công lại chính là hai môn sở trường của Viên Tử Ỵ Giả tỷ hắn được chứng kiến cuộc đấu giữa nàng và Dịch Cát trên ngọn cột buồm tất hắn không dám nhảy lên nóc quán để thách đấu.
Hồ Phỉ thấy hắn thân pháp tuy mau lẹ nhưng chưa thể bì kịp Viên Tử Y nên chàng càng vững dạ. Chàng quay lại ngó Viên Tử Y mỉm cười với nhau.
Viên Tử Y giả vờ miễn cưỡng nhảy lên nóc quán hô:
– Coi chiêu đây!
Mười đầu ngón tay theo tư thế món chin ưng chênh chếch đánh tới.
Nguyên trảo pháp trong quyền thuật, đại lộ chia làm Long Trảo, Hổ Trảo ưng Trảo là ba loại.
Long Trảo thì bốn ngón khép lại, ngón cái choãi ra. Những đầu ngón tay quay vào lòng bàn tay.
Hổ Trảo thì năm ngón tay xa nhau. Ngón thứ nhì và ngón thứ ba bấm vào lòng bàn tay.
Ưng Trảo thì bốn ngón co lại, ngón cái mở ra.
Ba loại trảo pháp đều có chỗ sở trường nhưng Long Trảo Công diệu khó mà luyện hơn hết.
Chu Thiết Tiêu thấy Viên Tử Y quả nhiên dùng tư thế của bản môn liền tự nhủ:
Thị dùng võ công cổ quái nào ta còn có phần úy ky nhưng thị sử ưng Trảo Nhạn Hành Công là tự tìm đường chết rồi.
Hắn vươn tay thành thế ưng Trảo xoay ra công kích.
Quần hào ngửng đầu lên nhìn thấy hai người nhảy nhót nhẹ nhàng, sán gần vào nhau thi triển mấy chiêu cầm nã rồi lui ra ngay.
Trong bốn trận kịch đấu đêm nay thì cuộc này ngoạn mục hơn hết nhưng cũng là một trường hung hiểm nhất.
Dưới ánh trăng coi hai người chẳng khác đôi chinl khổng lồ bay qua bay lại chiến đầu trên nóc quán.
Đột nhiên hai người chồm lại gần nhau rồi bật lên mấy tiếng rắc rắc. Viên Tử Y quát tháo, Chu Thiết Tiêu gầm lên một tiếng. Rồi một trong hai người té xuống.
Vì thủ cước hai người lẹ quá, quần hào đứng bàng quan chỉ có Hồ Phỉ và Tăng Thiết âu là nhìn rõ Viên Tử Y đã dùng phép Phân Cân Thác Cốt bẻ trật khớp xương Chu Thiết Tiêu.
Chu Thiết Tiêu lúc té nhảo tỳ vai xuống đất không dậy được nữa.
Quán Lương Đình này không bao cao mấy mà khinh công của Chu Thiết Tiêu đã vào hàng trác tuyệt thì dù địch không nổi Viên Tử Y cũng nhảy xuống dễ dàng quyết chẳng đến nỗi té nhào không dậy được. Chẳng lẽ hắn bị trọng thương trí mạng?
Uông Thiết Ngạc vốn một lòng kính ái đại sư huynh hốt hoảng la gọi:
– Sư ca…
Hắn vừa chạy lại vừa hô, thanh âm như người muốn khóc. Hắn cúi xuống đỡ Chu Thiết Tiêu đứng lên nhưng hai chân họ Chu vị trật khớp còn đứng làmg sao được? Uông Thiết Ngạc vừa buông tay, Chu Thiết Tiêu rên lên một tiếng rồi lại ngã lăn ra.
Tăng Thiết âu khẽ mắng:
– Ngu quá!
Rồi chạy lại nâng đỡ.
Tăng Thiết âu cũng là một tay hảo thủ hạng nhất trong Ưng Trảo Nhạn Hành Môn nhưng không hiểu thuật tiếp nối, liền ôm Chu Thiết Tiêu cứ thế chạy đi.
Chu Thiết Tiêu quát:
– Thu lấy ưng Nhạn Bài.
Tăng Thiết âu chợt nhớ ra chạy vào Lưong Đình. Lúc hắn vươn tay định lất tấm kim bào thì đột nhiên có tiếng gió quạt vào đầu. Hắn bị người đánh lén.
Tăng Thiết âu tay mặt ôm sư huynh, tay trái chưa kịp lấy kim bài đành xoay chưởng đón tiếp nhưng đánh vào quãng không.
Bỗng trước mặt thấy bóng đen thấp thoáng. Một người từ trên nóc quán nhảy xuống chộp lấy tấm kim bài trên bàn, quát lớn:
– Đánh thua rồi muốn cãi chăng?
Chính là Viên Tử Y.
Tăng Thiết âu vừa kinh hãi vừa tức giận đứng ngẩn ra trong quán. Hắn không biết nên đối phó với Viên Tử Y hay là kêu người cứu trị đại sư huynh.
Hồ Phỉ tiến lên một bước nói:
– Hai chân Chu huynh bị trật khớp, nếu không lắp lại ngay e rằng sẽ tổn thương đến gân cốt.
Chàng không chờ hai lão Chu, Tăng trả lời đã vung tay ra nắm lấy chân trái Chu Thiết Tiêu kéo ra một cái rồi đưa lại.
Cục một tiếng. Chàng tiếp cốt xong rồi.
Chàng lại lắp đúng xương chân phải và giải khai huyệt đạo cho họ Chu.
Chu Thiết Tiêu liền thấy hết đau ngay.
Hồ Phỉ nhìn Viên Tử Y chìa tay ra cười nói:
– Viên cô nương! Tấm Đồng ưng Thiết Nhạn Bài đó chẳng có chi đẹp đẽ, cô nương nên hoàn lại cho Chu đại ca.
Viên Tử Y nghe chàng nói đến năm chữ ” Chẳng có chi đẹp đẽ ” liền mĩm cười cầm tấm kim bài đặt vào trong lòng bàn tay Hồ Phỉ.
Hồ Phỉ hai tay nâng bài kính cẩn đưa tới trước mặt Chu Thiết Tiêu.
Chu Thiết Tiêu vươn tay ra chụp lấy nói:
– Hảo tâm của hai vị khiến cho Chu mỗ còn một hơi thở cũng có ngày đền đáp
Hắn nói rồi liếc mắt nhìn Viên Tử Y và Hồ Phỉ, đoạn bám vai Tăng Thiết âu trở gót đi ngay.
Cũng là cái nhìn nhưng khác nhau ở chỗ hắn ngó Viên Tử Y bằng cặp mắt đầy vẻ oán độc mà khi ngó Hồ Phỉ lại ra chiều rất cảm kích.
Viên Tử Y chẳng để ý gì. Nàng dương cặp lông mày xinh đẹp lên nhìn người sử Lôi Chấn Đáng là Chử Oanh hỏi:
– Chử đại gia! Nửa chức chưởng môn của đại gia có cần tỷ đấy nữa hay thôi?
Bây giờ Chử Oanh dù có đần độn đến đâu cũng hiễu rằng mấy môn công phụ tầm thường của mình chẳng thể nào địch nổi Viên Tử Ỵ Hắn liền chắp tay đáp:
– Tệ phái là Lôi Điện Môn do gia sư nắm giữ quyền hành, tại hạ không dám đại diện chưởng môn. Nếu cô nương muốn tứ giáo thì xin mời đến Tái Bắc, nhất định gia sư rất hoan nghênh.
Hắn nói câu này không kiêu ngạo cũng chẳng đốn hèn, đổ trách nhiệm lên đầu sư phụ.
Viên Tử Y cười khanh khách vẫy tay mấy cái hỏi:
– Còn hai vị kia, vị nào muốn tứ giáo?
Bọn ân Trọng Tường chắp tay nói:
– Hồ đại gia! Chúng tôi sẽ có ngày tái ngộ.
Đoạn trở gót ra ngoài. Ai nấy đầy lòng ngờ vực không hiểu lai lịch của Viên Tử Y thế nào.
Hồ Phl đưa chân đến tận cửa ngoài rồi mới quay về vườn hoa.
Bỗng nghe trên không sấm nổ ầm, chàng ngửng đầu trông thấy đầy trời mây kéo đen nghịt che lấp vừng trăng to.
Viên Tử Y nói:
– Đúng là trời làm phong vũ bất ngờ, con người hoa. phúc khôn lường. Ai mà biết được Hồ đại ca hành hiệp phong trần, chỉ một chuyến lai kinh bỗng trở nên đại phú gia.
Nàng nhắc tới vụ này bất giác khiến cho Hồ Phỉ tức lộn ruột. Chàng đáp:
– Viên cô nương! Tòa viện trạch này là sản nghiệp của tên gian nhân họ Phụng, tại hạ Ở trong nhà thêm một khắc là thêm một phần điếm nhục, vậy xin cáo từ.
Chàng quay lại bảo Trình Linh Tố:
– Nhị muội! Chúng ta đi thôi!