Tát Khắc đứng bên cạnh cũng phải cười lớn.
Có vẻ nghe thấy giọng nói của mọi người, cộng thêm hành động của Tiểu Bạch, Trầm Ngọc lúc này mới phát hiện mình quá kích động nên mới làm cái việc đáng xấu hổ đó, vội vàng nhảy ra khỏi lòng Hàn Phong, hai tai đỏ bừng.
Tiểu Bạch nhìn thấy bộ dạng đó của Trầm Ngọc, ngoẹo đầu ngoẹo cổ, kêu lên mấy tiếng khe khẽ khó hiểu. Trầm Ngọc thì chỉ cúi đầu, không dám nhìn Hàn Phong.
May mà lão quản gia Bố Lôi Địch lên tiếng đúng lúc giải vây cho Trầm Ngọc.
– Thiếu gia, mặc dù chúng ta đã ra được khỏi khu rừng, nhưng đây là đâu thì chúng ta vẫn chưa rõ nên phải cẩn thận chút.
Bố Lôi Địch quả không hổ là một người từng trải, kinh nghiệm sống phong phú, trong lúc mọi người còn đang kích động thì ông đã kịp nghĩ đến sự an toàn.
Nghe vậy, La Mạn mới từ từ thoát ra khỏi tâm trạng kích động, đứng lên nhìn ngó xung quanh, phát hiện nơi này vô cùng xa lạ, lại quay đầu nhìn về phía Hàn Phong.
Hàn Phong cũng đứng dậy, nhìn khung cảnh heo hút xung quanh, lắc lắc đầu, thể hiện hắn cũng không biết đây là đâu, nhưng hắn vẫn lên tiếng nói:
– Mặc dù không biết đây là đâu, nhưng so với U Ám sâm lâm, nơi này không có gì nguy hiểm.
La Mạn suy nghĩ một lúc, cũng gật gật đầu, nói:
– Vậy thì chúng ta phải mau lên đường, ta muốn rời khỏi khu rừng đó càng xa càng tốt.
Mọi người nghe vậy, cũng gật đầu đồng ý.
Hàn Phong đương nhiên không có ý kiến gì, cả nhóm sắp xếp lại hành lý, đi thẳng xuống núi.
Hai ngày sau, phía trước bất ngờ xuất hiện một lớp bụi vàng và từ xa xuất hiện một đám người.
Hàn Phong mới rời khỏi U Ám sâm lâm chưa lâu, đã đi liền hai ngày hai đêm, mặc dù xung quanh không nhìn thấy một bóng người nhưng cả quãng đường cũng không gặp gì nguy hiểm nên đương nhiên đối với họ mà nói, đương nhiên quá tốt. Chí ít không cần giống như trong U Ám sâm lâm, lúc nào cũng phải cảnh giác với từng gốc cây ngọn cỏ.
– Thiếu gia, phía trước hình như có một tòa thành trấn?
Tát Khắc thấy bụi, chỉ vào một điểm đen phía xa nói.
Mọi người nghe vậy, cùng nhìn về hướng Tát Khắc vừa chỉ, nhưng ngoài Hàn Phong ra, mọi người thực lực đều không đủ nên cuối cùng chẳng nhìn thấy gì.
Hàn Phong có ưu thế tiên thiên đấu khí nên nhìn rõ hơn họ vài phần.
– Tát Khắc nhìn không sai, có lẽ là một tòa thành trấn, bây giờ trời vẫn còn sớm, chúng ta mau tăng tốc, biết đâu sẽ đến đó kịp trước khi trời tối.
Hàn Phong hô lớn.
La Mạn ngạc nhiên nhìn Hàn Phong, thực lực của hắn còn cao hơn Hàn Phong rất nhiều, đã là nhập giai nhị phẩm võ giả, nhưng đến hắn cũng không nhìn thấy điểm đen phía xa đó có phải thành phố hay không thì Hàn Phong sao có thể nhìn thấy được.
Nhưng nghĩ một lúc, cả quãng đường đến đây, Hàn Phong đã mang lại cho hắn không biết bao nhiêu ngạc nhiên, nên hắn cũng không để ý nữa.
Cả đoàn tăng tốc, nhanh chóng đi về phía thành trấn.
Chỉ có điều, đối với một người không có đấu khí như Trầm Ngọc mà nói, việc tăng tốc có chút miễn cưỡng.
Thị nữ Khải Ly của La Mạn đấu khí cũng là cơ bản bát phẩm, nên mặc dù có chút mệt nhưng vẫn có thể theo kịp mọi người.
Trầm Ngọc thì không giống vậy, cả quãng đường, cô chỉ lặng lẽ đi sau Hàn Phong, cố gắng không mang lại phiền phức cho hắn, dù có khổ có mệt, cô cũng nghiến răng chịu đựng. Điều này Hàn Phong không hề hay biết, ngày nào cũng phải đi bộ, hắn gần như đã quên mất cô gái bên cạnh mình là một người bình thường.
Thấy mọi người nói lại phải tăng tốc, Trầm Ngọc vốn dĩ định nghiến răng đi theo mặc kệ thân thể sớm đã suy nhược của mình, nhưng chưa đi được bao nhiêu đã thấy xiêu xiêu vẹo vẹo, miệng không ngừng phát ra những tiếng thở đau đớn.
Hàn Phong thấy vậy, vội vàng chạy đến bên Trầm Ngọc, trầm giọng hỏi:
– Không sao chứ?
Trầm Ngọc lắc lắc đầu, đang định đứng lên thì một cơn đau nhói đã truyền lên từ chân, khiến cô không khỏi nhíu mày đau đớn.
Thấy vẻ mặt đau khổ của Trầm Ngọc, Hàn Phong cẩn nhận vén ống quần, phát hiện mắt cá chân bên trái của cô đã sưng đỏ.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trầm Ngọc, Hàn Phong xoay người, lấy rừ túi ra một cọng thực vật màu đen rất không bắt mắt, bỏ vào miệng nhai rồi đắp lên mắt cá chân sưng đỏ của Trầm Ngọc.
Nhất thời, Trầm Ngọc cảm nhận được một chút lành lạnh truyền đến từ mắt cá chân, mọi đau đớn nhanh chóng biến mất.
– Đây là cái gì? Thần kì quá!
Trầm Ngọc chớp chớp mắt hỏi.
– U lan thảo! Ở đây không có lò luyện thuốc nên tạm thời xử lý như vậy, nhưng nếu chỉ là chữa trị trẹo chân thì thế là đủ rồi.
Hàn Phong giải thích nói.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 57: U lan thảo