Quan Thiết Sơn không khỏi ngạc nhiên, cuống quít ném đao quỳ xuống:
– Mạt tướng xúc động, xin đại nhân thứ tội!
Tần Tiêu cười cười:
– Hùng Tri Quyền đã phạm tử tội, sớm muộn sẽ phải bị một đao. Tướng quân không cần để ở trong lòng, mau dậy đi.
Lập tức, Tần Tiêu hỏi Ngô Hưng Quốc:
– Ngô đại nhân cũng biết đằng sau dãy núi này có một chỗ là Quỷ Khốc Sơn Cốc không?
Ngô Hưng Quốc có chút mờ mịt lắc đầu:
– Hạ quan điều nhiệm đến Ngạc Châu thời gian không dài, Hán Dương cách Ngạc Châu cũng hơi xa vì thế đối với địa lý nơi này không quen thuộc bằng đại nhân. Thật sự là hổ thẹn!
Tần Tiêu khoát tay áo:
– Đại nhân quá khiêm nhượng. Bổn quan đến chỗ này phát hiện Quỷ Khốc Sơn Cốc có chút kỳ quặc, vì vậy quyết định lên núi tra xét rõ ràng một phen. May mắn Ngô đại nhân cùng Quan Tướng quân lĩnh quân đến, vừa vặn giúp bổn quan một đại ân ah!
Ngay trong ngày Quan Thiết Sơn dẫn phủ binh hạ trại ở phụ cận, Nham Tài Trát mang theo một đám hậu sinh trẻ trung cường tráng tạm thời xây dựng một trúc lâu mời Tần Tiêu cùng Ngô Hưng Quốc vào ở.
Sau bữa cơm chiều, Tần Tiêu âm thầm gọi Phạm Thức Đức qua một bên hỏi:
– Phạm tiên sinh, nói cho ta nghe tình cảnh đến Hán Dương và đi Ngạc Châu.
Phạm Thức Đức giảm thấp thanh âm xuống một chút nói:
– Đại nhân, hạ quan cảm thấy huyện Hán Dương có chút thâm bất khả trắc ah. Ngày hôm qua, hạ quan mang theo kim ấn của đại nhân đến Hán Dương huyện nha tìm được Hùng Tri Quyền. Hắn lúc ấy liền cao hứng bừng bừng nhận lời hạ quan, biểu thị lập tức theo như phân phó của đại nhân đi làm, cũng an trí hạ quan nghỉ ngơi ở dịch trạm. Nhưng đến buổi tối, Hùng Tri Quyền lại đột nhiên phái người vây quanh dịch trạm trói hạ quan lại, sau đó tống vào đại lao rồi vu cho hạ quan cái tội giả mạo khâm sai.
Tần Tiêu cau mày, hơi hơi gật nhẹ đầu:
– Ngươi nói tiếp đi.
– Về sau, mặc kệ hạ quan có kêu la như thế nào cũng không có một người đến phản ứng. Không lâu, lính canh ngục đưa tới đồ ăn, hạ quan nhất thời không đói bụng liền không có ăn. Không nghĩ tới, về sau đồ ăn bị chuột ăn mất, sau đó những con chuột kia toàn bộ đều bị độc chết! Hạ quan sợ hãi, không nghĩ tới huyện lệnh Hán Dương lại có gan lớn như vậy, dám mưu sát hạ quan.
Tần Tiêu hơi nhíu mày, hắn chậm rãi lắc đầu:
– Hắn đương nhiên không có lá gan lớn như vậy. Nếu là hắn có chủ tâm muốn hại ngươi, ngươi vừa mới hiện thân đã bắt ngươi rồi. Sau này ngươi xuất hiện ở Hán Dương huyện nha rồi hắn mới bắt bỏ tù, chứng tỏ trong khoảng thời gian này hắn đã đi xin chỉ thị của cấp trên.
– Cấp trên?
Phạm Thức Đức cả kinh hỏi lại:
– Đại nhân, ý của ngài là chỉ ai?
Tần Tiêu phẩy tay ngắt lời hắn:
– Đều không có bằng chứng, hiện tại không thể đoán mò. Ngươi nói tiếp đi.
Phạm Thức Đức ho nhẹ một tiếng, nói tiếp:
– Đang lúc hạ quan kinh hãi không thôi thì đột nhiên một cao nhân xuất hiện trong lao giết chết lính canh ngục, đem hạ quan cứu ra.. Đại nhân, ngươi nhất định không thể tưởng được là ai cứu được hạ quan…
– Hổ Vạn Cầu!
Phạm Thức Đức kinh hãi, trừng lớn đôi mắt:
– Đại… Đại nhân như thế nào biết được?
Tần Tiêu đáp:
– Ngươi không cần hỏi. Về sau như thế nào?
Phạm Thức Đức nói:
– Về sau hạ quan thoát khỏi Hán Dương liền đêm tối chạy tới Ngạc Châu cầu kiến Ngô đại nhân. Ngô đại nhân liền lập tức mời Quan Tướng quân phát binh đi tới thôn Phu Hưng. Sự tình phía sau, đại nhân cũng biết rồi. xem tại TruyenFull.vn
Tần Tiêu chậm rãi gật nhẹ đầu:
– À…Ta đã biết. Phạm tiên sinh, chuyện tình hôm nay chúng ta nói đừng để cho ngoại nhân biết rõ. Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi a.
Phạm Thức Đức chắp tay nói:
– Hạ quan minh bạch!
Sau đó hắn xoay người rời đi.
Tần Tiêu một mình bước chậm rãi tới hàng rào, hắn vùi đầu trầm tư hồi lâu, mới vào nhà trúc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, bên ngoài đột nhiên truyền đến những thanh âm kinh hoảng. Tần Tiêu vội vàng xoay người ngồi dậy đi tới bên ngoài trại. Chỉ thấy mấy Thái Tộc thanh niên kinh hoảng không thôi chạy vào tới đối diện Tần Tiêu.
