Vương phu nhân có chút ngoài ý muốn, người khi nhân viên nói lễ phục đã thanh toán, bà liền biết chuyện bà cùng Tiêu Chiến gặp mặt Vương Nhất Bác đã biết rồi. Chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ lập tức chạy tới, còn tới nhanh như vậy.
Khoé miệng Vương phu nhân hơi trầm xuống: “Ngồi đi.”
Tiêu Chiến ngửa đầu nhìn Vương Nhất Bác, biểu tình của hắn so ngày thường càng thêm căng chặt, là lo lắng cho cậu sao?
Cậu bắt lấy bàn tay Vương Nhất Bác đang đặt trên vai mình, di chuyển sang ghế bên phải, nhường ra ghế bên trái.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn cậu một cái, ngồi xuống.
Cánh tay hai người chạm vào nhau, Tiêu Chiến lập tức phát hiện cơ bắp của Vương Nhất Bác ngạnh cứng bang bang, cậu sửng sốt, nghiêng đầu, trong tầm mắt là sườn mặt lãnh tĩnh của đối phương, không có chút biểu tình nào, thoạt nhìn lãnh khốc lại nghiêm túc.
Lúc hai người họ ở cùng nhau, hoàn toàn không phải như thế này. Đang nghĩ ngợi, tay cậu đột nhiên bị gắt gao nắm lấy.
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, thần sắc hơi khẩn trương.
Thiếu niên cảm nhận được gì sao?
Tiêu Chiến cười cười nói với hắn: “Muốn uống gì không?”
Vương Nhất Bác sắc mặt hơi hoãn: “Không cần.”
Vương phu nhân nhìn hai người hỗ động, ánh mắt kinh ngạc, con trai ở trong ấn tượng của bà, phi thường đơn điệu, vĩnh viễn biểu tình hay phương thức xử sự không giống như thế này.
Trầm ổn nghiêm túc, lễ phép lại lạnh nhạt.
Nhưng lúc đối mặt với Tiêu Chiến, có lẽ ngay cả bản thân Vương Nhất Bác đều không có phát hiện, biểu tình củ hắn nhu hòa, sinh động hơn rất nhiều.
Vương phu nhân xoa nhẹ mi tâm, bà quá rõ ràng, không ai có thể chia rẽ A O yêu nhau.
Bà vốn dĩ cho rằng ngăn cản vẫn còn kịp, hiện tại xem ra, không có khả năng làm bọn họ tách ra nữa rồi.
Người thông minh sẽ không làm những chuyện không có khả năng.
Vương phu nhân hai tay giao nhau đặt trên mặt bàn: ” Hai đứa định khi nào sẽ kết hôn?”
Đôi mắt Tiêu Chiến khẽ nhếch, Vương phu nhân này lật mặt cũng nhanh quá đi!
Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến vô thức dùng lực hơn: ” A Chiến còn nhỏ, ít nhất chờ em ấy tốt nghiệp đại học đã.”
“Bốn năm? Lâu lắm, nếu lo lắng mang thai ảnh hưởng việc học, sau khi sinh đứa nhỏ ta sẽ chăm sóc cho.” Vương phu nhân nhíu mày đề nghị.
Khoé miệng của Tiêu Chiến trừu trừu, sao đột nhiên lại chuyển sang một đề tài kỳ quái như vậy?
Không phải muốn chia rẽ bọn họ sao?
Như thế nào lại biến thành giúp bọn họ nuôi dưỡng đứa nhỏ rồi?
Không đúng!
Trọng điểm là đứa nhỏ nha, Vương Nhất Bác không có khả năng sinh mà.
Tiêu Chiến nhanh chóng liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, thấy thần sắc hắn vẫn còn bình tĩnh, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: “Chúng con còn trẻ, muốn tận hưởng thế giới hai người.”
Vương phu nhân nhìn Vương Nhất Bác: “Con cũng muốn như vậy?”
Vương Nhất Bác gật đầu xác nhận: “Phải.”
Sau đó Vương phu nhân trầm mặc suy nghĩ thật lâu rồi mới mở miệng: “Vậy thì tuỳ hai người các con. A Bác, con đã thành niên, có suy nghĩ của chính mình, ta vô pháp ảnh hưởng đến bất luận quyết định của con nữa. Chuyện của con ta mặc kệ.”
Vương Nhất Bác lạnh nhạt: “Cám ơn mẹ.”
Vương phu nhân ngồi thẳng lưng, ngữ khí lạnh lùng nói: “Ta muốn tiếp quản Báo Tuyết.”
Vương Nhất Bác kinh ngạc: “Vì sao?”
” Điều tra chân tướng chuyện cha của con qua đời.”
“Chân tướng?”
“Ta không tin là ngoài ý muốn, có rất nhiều điểm đáng ngờ. Năm đó vì mạng sống và vì hỗ trợ con tiếp quản Vương thị, đã tiêu phí hết tinh thần của ta, cho dù biết có vấn đề, cũng vô pháp đi điều tra. Về sau tình huống đã chuyển biến tốt đẹp, ta lại bị chứng bài xích càng thêm nghiêm trọng dẫn tới suy nghĩ hỗn loạn, rất nhiều chuyện đều lý không rõ ràng lắm. Sau khi khỏi bệnh, mấy ngày nay ta đã đem chuyện lúc đó suy nghĩ lại một lần nữa, cụ thể tình huống như thế nào cần đến dong binh đoàn Báo Tuyết điều tra.”
“Cần sử dụng đến người thì mẹ cứ tùy tiện chọn, ta muốn theo sát toàn bộ quá trình.”
Có thể, nhưng điều tra như thế nào ta là người định đoạt. Ta đi trước, nếu quyết định kết hôn, nhớ rõ báo cho ta biết.”
Vương phu nhân rời đi không lâu, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cũng ra về.
Tiêu Chiến nhìn nhìn khắp nơi, không thấy xe đâu: “Ui, xe đâu rồi?”
“Tôi cho tài xế trở về rồi, tôi đưa em về.”
“Lễ phục còn ở trên xe, để em liên hệ…”
Tay Tiêu Chiến còn chưa nâng lên, đã bị Vương Nhất Bác bắt lấy: “Mua rồi.”
Tiêu Chiến lên xe, nghiêng đầu bất đắc dĩ nói: “…… Không phải nói không cần mua rồi sao?”
“Em đã mặc qua rồi, nhìn rất hợp với em.”
“Đây là nguyên nhân?”
“Ừm.”
“Em phát hiện anh kỳ thật thực cũng biết nói lời âu yếm nha.”
“Tôi chưa nói…”
“Biểu tình của anh thực nghiêm túc, suy nghĩ chuyện của cha anh sao?”
“Ừn, toii vẫn luôn cho rằng đó là ngoài ý muốn.”
Tiêu Chiến không nói nữa nắm lấy tay hắn an ủi.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại, Tiêu Chiến bước ra bên ngoài hỏi: “Anh còn muốn tới hiệp hội sao?”
“Chuyện của cha mẹ tôi sẽ không cho tôi nhúng tay vào, có tiến triển sẽ cho tôi biết.”
Nghe Vương Nhất Bác nhắc tới mẹ, cậu nghĩ đến phản ứng của hắn khi đối mặt với Vương phu nhân, có điểm muốn hỏi quan hệ của bọn họ có phải có vấn đề hay không, do dự một chút, vẫn là không có hỏi.
