Tử Hằng ngạc nhiên: “Tại sao?”
“Thái hậu muốn làm mà. Ta cũng không muốn vừa vào cung đã tạo ấn tượng xấu với bà ấy. Dù sao đó cũng là mẫu hậu của ngươi.”
“Nhưng ta để ngươi quản lý hậu cung cũng là có lý do cả. Sau này ta nhất định sẽ đưa ngươi lên làm hoàng hậu. Để ngươi bây giờ quản lý hậu cung cũng là để ngươi tạo uy với những phi tần khác, để cho họ biết là ta sủng ngươi, sẽ không dám làm khó ngươi.”
“Ta dĩ nhiên hiểu ý của ngươi. Nhưng giống như thái hậu đã nói, gia thế của hai vị phi tử kia không nhỏ. Ngươi cứ vậy công khai đẩy bọn họ xuống sau ta e là sẽ gặp rắc rối. Ngươi vừa đưa ta về đã để ta và Diên nhi ở tẩm cung của ngươi còn chưa đủ để cho họ biết ngươi sủng ta sao? Hơn nữa, ngươi cho rằng ta là ai? Cho dù không phải người đứng đầu hậu cung ta vẫn dư sức xử lý được bọn họ.”
“… Ngươi nói đúng. Là ta đã xem nhẹ Thanh nhi rồi. Ngay cả ta còn bị ngươi xoay như chong chóng thì mấy nữ nhân đó có là gì chứ.”
“Thanh nhi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Mau tiếp tục việc ban nãy đi. Ta nhịn khó chịu lắm rồi.”
Hồng Thanh đỏ mặt mắng:
“Ngươi… cái tên biến thái này! Cả ngày trong đầu ngươi chỉ có chuyện đó thôi à?”
“Biết làm sao được. Chỉ cần nhìn thấy ngươi là ta đã cứng lên rồi. Lúc nào cũng chỉ muốn đem ngươi ăn sạch.”
“Ngươi ưm… ha a… từ từ đã… a…”
Giường nhỏ lại rung lên. Tử Hằng kéo một chân của Hồng Thanh gác lên vai để phân thân cắm vào sâu hơn.
“Vừa mới làm xong mà vẫn chặt như vậy. Thanh nhi, ngươi đúng là muốn lấy mạng ta mà.”
“Câm miệng mà làm đi… a ưm… a nhanh… nhanh quá a… ưm …”
…***…
Sáng hôm sau, khi Hồng Thanh vừa tỉnh dậy đã có thánh chỉ đến tuyên hắn trở thành Hồng phi, còn Phi Diên trở thành hoàng tử, sống trong Phụng Nghi cung. Trước khi rời đi, Tịnh công công, thái giám cận thân của Tử Hằng nói với Hồng Thanh:
“Bệ hạ nói nương nương không nhất thiết phải chuyển đi trong hôm nay. Lúc nào muốn đi đều có thể đi. Lúc nào muốn đến cứ tự nhiên đến. Bệ hạ luôn chờ được thưởng thức những món ăn nương nương nấu.”
“Ta biết rồi. Cảm ơn Tịnh công công.”
Hồng Thanh đưa cho Tịnh công công một thỏi bạc. Cậu ta lập tức từ chối.
“Không được đâu. Nếu bệ hạ mà phát hiện ra nô tài nhận bạc của nương nương chắc chắn nô tài sẽ mất mạng đấy. Nô tài cũng không thể nhận bạc của nương nương được.”
“Không phải ta hối lộ gì cho ngươi. Đây là tấm lòng biết ơn của ta dành cho thuộc hạ trung thành của bệ hạ. Cảm ơn ngươi lâu nay đã luôn chăm sóc cho bệ hạ.”
Lần đầu tiên Tịnh Liên thấy có người đưa tiền cho hắn mà lại nói mấy lời này, khác hẳn với mấy vị phi tần kia.
“Nếu như vậy thì nô tài càng không thể nhận bạc của nương nương được. Chăm sóc bệ hạ là nhiệm vụ của nô tài. Cho dù nương nương không nhờ cậy, nô tài vẫn sẽ cố hết sức chăm sóc cho bệ hạ thật tốt. Nô tài đã theo hầu bệ hạ hơn mười năm. Đây là lần đầu tiên nô tài thấy bệ hạ hạnh phúc như thế, cười nhiều như thế. Vì vậy chuyện chăm sóc cho bệ hạ, nô tài sẽ phải nhờ nương nương rồi.”
Hồng Thanh hơi sững người trước cái cúi đầu của Tịnh Liên. Hắn đỡ Tịnh Liên dậy rồi nói:
“Được. Ta hứa với ngươi nhất định sẽ luôn làm cho bệ hạ hạnh phúc.”
“Còn một chuyện này, bệ hạ nói ngày mai sẽ để hoàng tử đi học cùng các thế tử và công tử khác. Bệ hạ nói nương nương chuẩn bị tư tưởng và một vài thứ cần thiết cho hoàng tử.”
“Ta hiểu rồi. Phiền ngươi gọi Thẩm Thanh Trúc qua chỗ ta một chút.”
“Thuộc hạ đã cho mời từ trước. Thẩm công tử lát nữa sẽ tới ạ.”
Xem ra Tử Hằng đều đã thay hắn chuẩn bị cả rồi. Việc còn lại của hắn chỉ là nói chuyện với Phi Diên thôi.
…***…
Ngay khi thánh chỉ phong phi vừa thông cáo xong, Lan phi và Hoà phi, cùng những Tiệp Dư, Mỹ Nhân,… đã lập tức đến Vĩnh Hoà cung tìm thái hậu. Vừa đến nơi, Lan phi và một số người khác đã quỳ xuống trước mặt thái hậu mà kêu lên:
“Mẫu hậu, người nhất định phải lấy lại công bằng cho chúng thần thiếp. Trước giờ bệ hạ đều không hề bước chân vào hậu cung, hoàn toàn tảng lờ chúng thần thiếp. Vậy mà bây giờ người lại nạp một nam nhân vào hậu cung, lại còn cho hắn ở trong tẩm cung của mình. Mẫu hậu, không lẽ ngay từ đầu bệ hạ đã là đoạn tụ rồi sao? Như vậy có phải là quá bất công với chúng con rồi không?”
“Không đâu. Ai gia có thể khẳng định như thế. Hằng nhi là con trai ta, nó có phải là đoạn tụ hay không chẳng lẽ ta còn không biết hay sao? Là Hằng nhi nhất thời hồ đồ, bị tên hồ ly đó dụ dỗ mà thôi. Các ngươi chưa gặp qua hắn nên không biết. Hắn rất đẹp. Không những vậy hắn còn là người chăm sóc cho con trai Phi Diên của Hằng nhi, có nhiều cơ hội tiếp cận Hằng nhi và dụ dỗ nó. Rồi các ngươi xem, Hằng nhi chơi chán sẽ đuổi hắn đi thôi. Con trai ta vốn không phải đoạn tụ.”
“Nhưng… nhưng mà thần thiếp sẽ phải chờ bao lâu đây? Nếu lỡ như bệ hạ thích của lạ đó mãi mấy năm chưa chơi chán thì sao?”
“Vậy thì phải tìm cách làm cho bệ hạ chán hắn, hoặc làm cho hắn biến mất khỏi tầm mắt bệ hạ thì may ra mới có thể khiến Hằng nhi nhanh quên hắn đi được. Ai gia hiện tại vẫn là chủ hậu cung nên các ngươi có thể yên tâm. Ai gia sẽ mãi mãi đứng về phía các ngươi.”
Các phi tần nhìn nhau. Trên môi không ngừng nở nụ cười.