Từng khuôn mặt khô quắt đờ đẫn từ mọi hướng trong hang mỏ quay sang.
Một loại cuồng nhiệt đột nhiên dấy lên trong trong hốc mắt đen thui:
“Người sống sẽ bị phạt roi… Người sống sắp bị đánh đòn.” Những tiếng la hét cuồng nhiệt đáng sợ vang lên từ mọi phía.
Tay chân bọn Giải Nguyên Chân và Trần Trình đều nặng xuống, lập tức bị “xác chết” đeo trên lưng bám chặt.
Ở trung tâm hang mỏ, những chiếc còng sắt đẫm máu ở bốn góc của đài quất roi bằng sắt đã tự động mở ra mà không cần ai điều khiển.
“Quỷ giám sát” kéo roi sắt dính đầy thịt đỏ não người bước tới gần Vệ Ách. Chữ phồn thể có liên quan tới Thoán Bặc và Sơn Chủ còn đang chen chúc vào dây thần kinh của Vệ Ách, khiến cậu nhìn mọi thứ trở nên mờ ảo, “Sơn Chủ” đỏ tươi đang lắc lư trong tầm nhìn của cậu.
Rầm rầm ——
“Quỷ giám sát” giơ lên chiếc roi gai sắt đầy miếng thịt và óc treo.
“… Tuy tao rất muốn tự tay thi thành đòn roi, nhìn bộ dáng rên rỉ đau đớn của mày, nhưng mày vẫn còn một cơ hội để van xin tao.” Giọng nói đùa cợt của Chủ Thần vang lên trong ý thức: “Mày thấy chết không quan trọng, vậy mấy sâu kiến khác chết cũng không sao đâu đúng không?”
Cầu, bố, mày.
Mái tóc bạc ướt sũng xõa xuống chiếc cổ trắng như tuyết, gương mặt tái nhợt vì chịu đựng đau đớn, đột nhiên cậu xoay người, roi sắt treo miếng thịt sát qua vai đập vào tường.
Vệ Ách cố gắng giơ hai tay lên, dây xích sắt gỉ đỏ vung ra như con rắn dài: “Nhắm mắt che tai lại ——”
Giọng điệu của cậu lạnh lùng vang lên trong hầm mỏ, bọn Giải Nguyên Chân đã từng phối hợp, cùng nhau huấn luyện tại căn cứ, gần như khi nghe được chữ đầu tiên đã nhận ra có thể xảy ra điều gì đó. Bọn họ vừa nghe mệnh lệnh của cậu vừa nhắm mắt lập tức dùng cách bạo lực vật lý làm điếc tai mình tạm thời.
Còn bên kia, cả người Vệ Ách đã ướt đẫm mồ hôi.
Khi “quỷ giám sát” quất roi thứ hai, cậu dựa lưng vào tường, đôi môi trắng bệch hé mở không chút do dự đọc ra những gì mình thấy trên vách tường: “Cung phụng… Thoác Bặc… đồ đá tai họa, Thoán?? Đắc kê…”
Cậu đọc ra điều cấm kỵ và phức tạp kỳ dị, toàn bộ “hang máu bạc” đột nhiên rung chuyển và vặn vẹo.
Âm thanh của những tảng đá rơi xen lẫn với những cảnh báo liên tục xuất hiện trên bảng hệ thống —— Vệ Ách phớt lờ tất cả các cảnh báo, đôi môi trắng bệch chỉ lặp lại một cách lạnh lùng và chính xác.
Mỗi lần thốt ra một từ, dương thọ và sức sống của Vệ Ách liền giảm mạnh, nhưng cả hang máu bạc lại ầm ầm sụp đổ không thể giải thích được dưới những cái tên quái dị khó hiểu này.
Khán giả trong phòng livestream hoàn toàn không thấy chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ thấy đôi môi của thanh niên tóc bạc khẽ mấp máy trong hang mỏ tối om, sau đó hang mỏ trong phòng livestream đột nhiên biến dạng và sụp đổ.
—— —— ——
[—— chúc mừng người chơi “Vệ Ách” đã trở thành người chơi đầu tiên phá vỡ quỷ vực đặc biệt độ khó bốn sao “hang máu bạc của nô lệ mỏ”! Thông báo thành tựu toàn bộ server!]—— —— ——
Quỷ vực là một loại lĩnh vực đặc biệt do quỷ quái và quỷ dị hình thành. Một khi quỷ vực hình thành sẽ có quy tắc đặc biệt của riêng nó. Cách thoát khỏi quỷ vực không giống nhau. Một số quỷ vực giống như “kết giới địa phược của Sàng Mẫu” thì phải đánh chết quỷ quái mấu chốt, nhưng có người lại chỉ có thể theo quy tắc cũ, thỏa mãn điều kiện đặc biệt.
Gió mạnh gào thét ở bên tai, hang máu bạc sụp đổ trong tích tắc, Vệ Ách chỉ cảm thấy một lực lượng bẩn thỉu đáng sợ tấn công cậu. Hai tai và phổi lập tức chảy máu.
Trên bảng điều khiển chợt lóe lên nhắc nhở cậu đã bị một “???” tồn tại không xác định khóa chặt. Ngay sau đó, người đã bị quét khỏi hang mỏ, xuất hiện giữa không trung.
Cửa ải đầu tiên mà người chơi “Sơn Vương Điền Nam” gặp phải là “hang máu bạc” do chấp niệm oán hận của nô lệ mỏ hình thành, khác với cửa ải “hồn đêm tân nương” của Vệ Ách ở hương hỏa Mân Nam.
Ở cửa ải này, nhiệm vụ của họ không phải là trả thù cho những người thợ mỏ.
Mà là “sống sót ra khỏi hang mỏ”.
Thân phận họ nhận được là nô lệ đào mỏ, nô lệ đào mỏ là tầng dưới chót nhất của xã hội cổ đại Điền Nam.
Sau khi chết bọn họ hóa quỷ, cũng không nghĩ tới phản kháng trả thù vì đều sợ kẻ giám sát, nghe tiếng hô hào mà bắt đầu làm việc. Vậy cách bọn họ thoát khỏi hang mỏ này chắc chắn không phải cách phản kháng đánh nhau gì cả —— có khả năng nhất chính là khẩn cầu thần linh.
Đây cũng là tâm lý của đông đảo người khổ nhất trong thời kỳ xã hội phong kiến Trung Quốc!
Chỉ là, ngoài Vệ Ách e rằng không có kẻ tâm thần thứ hai có thể lập tức giải mã được hàm nghĩa thực sự của cửa ải, hơn nữa biết rõ điều cấm kỵ của thần lại dám đọc ra một cách bừa bãi như vậy.
Cơn gió khủng khiếp thổi qua người.
Mọi người đều bị ném mạnh từ đáy núi ra ngoài núi giống như ném vào trong chiếc máy trộn khổng lồ trộn lẫn đất và đá… Một giây trước còn ở trong lòng núi tối tăm không thấy ánh mặt trời, một giây sau đã rơi xuống từ đỉnh núi xanh thẫm.
Trong lúc mơ hồ, thậm chí mọi người còn thấy con đường Điền Nam cổ xưa dưới những cánh rừng đan chéo giữa những ngọn núi, khó trách hệ thống nói rằng “đường hầm mỏ chật hẹp của quỷ” là một đường tắt trên đường chạy trốn của họ.
Ném và rơi xuống như vậy, quả thực là một đường tắt. Đó là đường tắt có thể đưa người ta xuống địa ngục.
Bọn Giải Nguyên Chân, Tống Nguyệt Mi, Đường Tần đều đang cố hết sức sử dụng nhiều đạo cụ khác nhau để giảm tác động. Vệ Ách cách xa họ nhất, lại là người đọc ra điều cấm kỵ nên bị ném mạnh nhất, từ trên trời rơi xuống.
Khi đến gần mặt đất, có thể mơ hồ trông thấy đủ loại cây cối và sỏi đá ở vùng núi Điền Nam.
Người bị đập vào có thể đạp thành đống thịt nát.
Tay áo bị gió thổi thành một đường.
Thần kinh Vệ Ách còn đang đau nhức, đã không còn sức lực để đổi đạo cụ trong cửa hàng. Ngay lúc sắp rơi xuống, hai tay cậu miễn cưỡng nhấc lên, khóa sắt rỉ đỏ ào ào tuôn ra.
Một bóng đen đáng sợ xé mở ra giữa không trung, Chủ Thần mặc hỷ bào đỏ rực âm u nhìn xuống.
Thanh niên tóc bạc hơi ngẩng đầu, cậu trước sau như một lạnh lùng, lúc này sắc mặt lại trắng bệch, đôi môi không còn chút máu hơi hé mở, hệt như đang khẩn cầu điều gì đó, âm thanh đứt quãng phát ra từ môi cậu bị gió thổi mạnh bay đi.
Không ai hiểu rõ cái giá phải trả khi tùy tiện đọc điều cấm kỵ hơn Chủ Thần.
Hỷ bào nhoáng lên, Chủ Thần đã xuất hiện trước mặt sâu kiến cuối cùng cũng đã chịu khuất phục.
Chỉ có điều, ngay khi Chủ Thần vừa mới tới gần đã bị Vệ Ách vươn tay túm lấy.
Ngay sau đó, Chủ Thần nện vào mặt đất, còn Vệ Ách ngã vào trong lòng hắn. Ống tay áo của hỷ bào phất lên do xung lực lướt qua gò má thanh niên. Cơ thể ấm áp của đồ ăn rơi vào trong lòng Chủ Thần, dù cậu đã sớm kéo một cái đệm lưng nhưng vẫn bị chấn động mạnh đến phun ra một ngụm máu.
Giờ Chủ Thần mới kịp phản ứng rồi bóp cổ Vệ Ách, kéo cậu về phía mình.
Cơn thịnh nộ do bị tính kế hiện ra trong mắt Chủ Thần, sâu kiến bóp một cái là vỡ rơi vào trong lòng hắn. Cơ thể gầy gò bị thương, mỏng manh đến nỗi có thể tùy ý nghiền nát, nhưng dù tính mạng bị bóp chặt, hàm dưới tái nhợt dính máu của Vệ Ách vẫn lộ ra vẻ đẹp lạnh lùng khiến người ta rung động.
Đôi môi nhuốm máu của cậu hơi hé mở: “Đồ ngu.”
Giọng điệu lãnh đạm lọt vào trong tai Chủ Thần, đó là sự khiêu khích khiến hắn phải nổi giận, muốn ngón tay hắn đặt lên cánh môi nhuốm máu đó, nhịn không được phải nghiền nát một cách tàn nhẫn.
