Chu Hằng cầm kiếm mà đứng, hai mắt nhắm lại mở, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn đoán được đúng, hắc kiếm quả thật có năng lực cướp đoạt lực lượng, chỉ là tuy rằng quái lông đỏ nghe nói là lực lớn vô cùng, nhưng lực lượng hắc kiếm cướp đoạt lại thật là ít ỏi. Có thể là có liên quan cùng cảnh giới, mà không phải lực lượng cơ thể.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn muốn vận dụng hắc kiếm, không cần hắc kiếm giết chết, chỉ cần cướp đoạt lực lượng, tuy rằng lượng thật ít ỏi, nhưng nghĩ dù nhỏ cũng là thịt, tích tiểu thành đại!
– Còn muốn đi phía trước không?
Chu Hằng cười nhìn về phía Lâm Phức Hương, không che giấu ý nhạo báng chút nào.
Lâm Phức Hương vừa mới mới có chút cảm kích Chu Hằng, lập tức bị những lời này của hắn làm tức giận đến gương mặt xinh đẹp đen lại, sau khi hừ một tiếng, lại đi một mình ở phía trước – nàng đoán chắc Chu Hằng khẳng định sẽ xuất thủ cứu giúp.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch, một đường đi qua, không ngừng có quái vật lông đỏ nhảy ra đánh lén, lại đều bị Chu Hằng một kiếm chặt đứt, bị chết hoàn toàn triệt để.
– Kỳ quái, không phải nói những quái vật này giết không chết sao?
Qua một trận, cuối cùng Lâm Phức Hương kịp phản ứng.
– Ngươi phản ứng cũng thật khá nhanh!
Chu Hằng khen.
– Thằng khốn, ngươi thật sự rất đáng ghét !
Lâm Phức Hương làm sao không nghe ra hắn đang nói mát, hận không thể bổ nhào vào trên lưng của Chu Hằng hung hăng cắn vài hớp.
Chu Hằng kỳ thật cũng rất kỳ quái.
Những quái lông đỏ này quả thật rất giống cùng quái vật Mê Vụ Tử Cốc, nhưng quái lông đỏ trong Mê Vụ Tử Cốc vừa đụng liền toái , lúc trước hắn còn không dùng Sương Hàn Kiếm, càng miễn bàn là đoạn kiếm màu đen !
– A, bổn tiểu thư nghĩ là cái chuôi đoạn kiếm này đúng không?
Lâm Phức Hương lại vỗ tay kêu lên:
– Ta trước kia còn đang kỳ quái, như thế nào ngươi lấy đoạn kiếm làm vũ khí, không nghĩ tới lại chặt đứt pháp khí Kim Đằng Dật!
– Bây giờ còn có thể khắc quái lông đỏ, thật sự là bảo bối!
Hai mắt nàng sáng quắc, nhìn chằm chằm Chu Hằng nói:
– Cho ta sờ sờ được không?
Một mỹ nữ nói nhỏ nhẹ tràn ngập mập mờ, không khỏi khiến Chu Hằng rung động trong lòng, chỉ là hắc kiếm chính là bí mật lớn nhất của hắn, sao có thể giao cho người khác, lúc này liền lắc lắc đầu.
– Quỷ hẹp hòi!
Lâm Phức Hương giẫm chân, hắc bạch phân minh mắt to chớp chớp, đột nhiên nói:
– Kiếm bổn tiểu thư đưa cho ngươi đâu?
– Lưu tại Cửu Linh Tông !
Chu Hằng âm thầm kêu khổ, như thế nào nữ nhân này lại nghĩ tới.
– Gạt người!
Lúc này Lâm Phức Hương lại không tin tưởng hắn:
– Quỷ hẹp hòi, bảo kiếm bổn tiểu thư ngay cả yêu mến nhất đều đưa cho ngươi, ngươi ngay cả để ta sờ một cái cũng không chịu!
Chu Hằng thở dài, nói:
– Được rồi, cho ngươi sờ một cái!
Lâm Phức Hương lập tức đổi giận thành vui, thấy Chu Hằng cũng không giao ra hắc kiếm, mà đưa cho nàng một cái tay trái. Nàng không khỏi cắn răng, nói:
– Ngươi đưa qua móng vuốt chó của ngươi để làm chi?
– Ngươi không phải nói muốn sờ một cái sao?
Lâm Phức Hương không khỏi méo cái cái miệng nhỏ nhắn, thở phì phò trừng mắt Chu Hằng, mạnh mẽ quay đầu bước đi.
Chu Hằng cười đuổi theo, hắn phát hiện đùa Lâm Phức Hương thật có ý tứ.
Chẳng lẽ mình thật sự có thú vị làm kẻ ác?
Chu Hằng không khỏi tỉnh lại.
Một đường vượt mọi chông gai, ở trong mắt Phí Thần Vũ đều là quái lông đỏ rất khó dây dưa ở dưới kiếm Chu Hằng lại một chém liền chết, liên đới khiến Lâm Phức Hương cũng khinh thường rất lớn, tuyên bố muốn dẹp yên sơn động, lập thiên đại công lao.
– Ngô
Nàng đột nhiên chợt dừng lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, lại nửa câu cũng nói không nên lời.
Chu Hằng sau lưng nàng, ánh mắt đảo qua, chỉ thấy trên cổ ngọc của mỹ nữ hiện lên một tầng màu đỏ sậm! Hắn vội vàng đi lên một bước, khoát tay trái lên vai Lâm Phức Hương, tâm niệm vừa động, đoạn kiếm màu đen lập tức bắt đầu khởi động ra một đạo khí tức tối cao, thông qua tay hắn tiến nhập trong cơ thể Lâm Phức Hương.
Thân thể Lâm Phức Hương mềm mại phát ra một tiếng hít thở thật dài, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
– Mới vừa… vừa rồi không biết cái gì chui vào cơ thể của ta, dường như muốn khống chế ta, thật đáng sợ!
Nàng lạnh phát run, gắt gao cầm lấy góc áo Chu Hằng.
– Không sao! Không sao!
Chu Hằng an ủi.
Quả nhiên giống như Mê Vụ Tử Cốc, nơi này có khí tức mê hoặc, khống chế thần trí hoặc là cái gì khác, chỉ là ở Mê Vụ Tử Cốc, người trúng chiêu chỉ biết lẳng lặng nằm chờ chết, nơi này lại lập tức biến thành quái lông đỏ khát máu cuồng bạo!
Giống nhau, hắc kiếm đều có thể trấn áp!
Trong dãy núi Bình Thiên đến tột cùng cất giấu bí mật gì?
Chu Hằng không khỏi xoay chuyển tâm niệm nhanh chóng, hắn và Lâm Phức Hương mới vào động này cũng không gặp được loại tình huống này, hơn nữa chủ nhân nơi này vốn là Lục Túc Cự Đầu Thú, cũng không biến thành quái lông đỏ!
Nói cách khác, biến cố phát sinh trong nửa năm này.
Trong nửa năm này xảy ra chuyện gì?
Khai thác quặng mỏ! Không sai, tấm bia đá màu máu trong Mê Vụ Tử Cốc trấn thủ một cái động không đáy, chẳng lẽ nơi này cũng có?
Di, nói như vậy, tấm bia đá màu máu ngược lại trấn áp khí tà ác, mà nơi này không có, cho nên sơn động bị đào ra hầm ngầm, tà khí tràn đầy bên ngoài lây lan cả thợ mỏ?
– Thối, Xú tiểu tử, chúng ta trở về đi!
Lần này Lâm Phức Hương bị dọa không nhẹ, nói chuyện có chút run run.
Chu Hằng lắc lắc đầu, cười nói:
– Ngươi không phải muốn quét sạch quái lông đỏ, lập được công lớn sao? Sao có thể bỏ dở nửa chừng!
– Bổn tiểu thư nghĩ, vẫn giao cho phụ thân là tốt nhất, chúng ta đi thôi!
Nàng hãy còn mạnh miệng.
– Ta đây đưa ngươi đi ra ngoài trước!
– Di, ngươi còn muốn đi vào nữa?
– Đó là đương nhiên!
Lâm Phức Hương lại không chịu, giữ chặt góc áo Chu Hằng nói:
– Bổn tiểu thư sao có thể thua quỷ hẹp hòi ngươi! Đi!
Chu Hằng không khỏi sững sờ, suy nghĩ nữ nhân này như thế nào thay đổi bất thường , thật sự làm cho không người nào có thể nắm lấy.
Hắn lật tay kéo Lâm Phức Hương đến phía sau, nơi này càng ngày càng cổ quái, hắn cũng không muốn để Lâm Phức Hương lỗ mãng đi ở phía trước.
– Quỷ hẹp hòi có đôi khi cũng quan tâm người!
Lâm Phức Hương đảo mắt, gương mặt xinh đẹp lại vô tình nhiều thêm một tầng đỏ ửng mê người.
Home » Story » kiếm động cửu thiên » Chương 57: Nhập Động