suxi: “Mẹ tới khách sạn chưa?”
Thẩm Thanh vẫn trả lời muộn mấy phút như cũ: “Con không ở cùng Giang Cẩn Châu à?”
“?”
Có ý gì?
suxi: “Có chứ.”
Thẩm Thanh: “Vậy sao con còn rảnh rỗi như vậy?”
“…..?”
Tắm rửa xong xuôi, Thẩm Tô Khê lại gọi điện thoại cho Thẩm Thanh.
Chuông đổ một hồi lâu cũng chưa thấy ai bắt máy.
Cô bỗng chốc hoảng hốt, gọi mười mấy cuộc, đáp lại cô chỉ có tiếng tút tút vô vọng.
Giang Cẩn Châu vừa về đến phòng.
Thẩm Tô Khê ngồi xếp bằng trên thảm gần giường, trên người khoác bộ váy ngủ rộng rãi, vai lưng cô rũ đến mức không thể thấp hơn được nư.
Trong phòng chỉ mở đèn hoàng hôn đầu giường, ánh sáng mờ ảo bao bọc nửa thân trên của cô.
Đôi chân trắng trẻo của cô dường như hòa tan vào tấm thảm trắng.
Cả người Thẩm Tô Khê yếu ớt, suy nhược như thể một cơn gió cũng có thể thôi cô bay đi.
Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên nhìn: “Mẹ em không nghe điện thoại.”
Giang Cẩn Châu luồn tay qua người cô, định nhấc cô lên.
Thẩm Tô Khê giằng co không chịu đứng dậy.
Anh đành thôi, cùng ngồi xuống với cô.
Đôi mắt Thẩm Tô Khê đã long lanh nước mắt: “Anh nói gì với mẹ em hả?”
Có một số việc, khi đã chọn nói ra sẽ tổn thương người khác, cũng tổn thương chính mình.
Cho nên trước mặt Thẩm Thanh, cô chỉ có thể giả vờ ngu ngơ.
Giả vờ không biết vì sao bà lại khóc.
Cũng giả vờ không biết vì sao bà muốn đến Ngu thành.
Giang Cẩn Châu ngồi yên, kể lại đoạn chuyện xưa kia cho cô, nhưng lược đi phần quan trọng nhất.
Chuyện này tốt nhất vẫn nên để Thẩm Thanh nói cho cô biết.
Thẩm Tô Khê an tĩnh nghe, ánh mắt dần tản mạn không có tiêu cự, mãi đến khi anh xoa bả vai cô. Cô mới hoàn hồn.
“Cha em thật sự rất yêu mẹ em.”
Cô phụng phịu: “Vậy còn anh? Anh có yêu em không?”
“Anh yêu em.” Câu trả lời của anh rất dịu dàng.
“Vậy anh sẽ biến mất như ông ấy sao?”
Giang Cẩn Châu bị giọt nước trong veo trong mắt cô làm lung lay, giọng nói khản đặc của Tô Tích như hiện về bên tai.
“Là cùng cô ấy sống thật tốt, hoặc rời bỏ cô ấy, chết một mình.”
Nhưng với anh tình yêu không phải như vậy.
Cho nên.
“Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”
Cho tới khi cái chết chia lìa đôi ta.
Thẩm Tô Khê sửng sốt một lúc lâu, sau đó cô một bật cười, dang hai tay làm nũng với anh: “Ôm em.”
Nhào vào lồng ng.ực quen thuộc, cô nhanh nhẹn vòng tay qua cổ anh, đầu rúc vào hõm vai anh dụi qua dụi lại.
“……”
“Đừng lộn xộn.” Anh trầm giọng.
Thẩm Tô Khê sao có thể bỏ lỡ cơ hội thêm dầu vào lửa, cô không nói một lời mà ngẩng đầu hôn anh, từ môi đến hầu kết, vừa hôn vừa m.út, nhiệt tình trêu chọc.
Trời đất quay cuồng, cả người cô ngã lên giường.
Thẩm Tô Khê né nụ hôn của anh, hai tay đẩy đẩy rồi đột nhiên trịnh trọng: “Em nghĩ trong bụng em đang có….”
Cô còn chưa dứt lời, trong đầu Giang Cẩn Châu đã nhảy ra hai chữ “em bé”.
Anh liền trố mắt nhìn cô.
Qua một lúc mới nghe cô nói: “Người ăn xin.”
“?”
“Em đói bụng rồi, đi ăn thôi.”
Giang Cẩn Châu: “……”
Anh bất lực đứng dậy, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt cô.
Thẩm Tô Khê cười xấu xa, lộ ra vẻ kiêu căng sáng rọi đã lâu không thấy.
“Em muốn ăn gì?” Anh hỏi.
“BBQ.”
“Cái khác đi.”
“Xiên nướng.”
“……”
Giang Cẩn Châu: “Không sợ đau dạ dày sao?”
Thẩm Tô Khê vờ nghĩ ngợi: “Đau đã rồi tính.”
“……”
–
Thẩm Thanh nhìn thấy Triệu Lăng ở cổng ra vào.
“Đã nhiều năm như vậy, cô Triệu không thay đổi chút nào.” Bà áp xuống biểu tình lạnh lùng mọi khi, nở một nụ cười.
Đối diện khuôn mặt quen thuộc kia, Triệu Lăng có chút hoảng hốt, sau một lúc mới đáp: “Còn A Thanh thì thay đổi thật nhiều, ngày càng xinh đẹp.”
“……”
Thẩm Thanh cạn lời.
Bà rốt cuộc cũng rõ lời ngon tiếng ngọt Giang Cẩn Châu dùng để dụ dỗ con gái bà là từ đâu mà có.
Giữa thành thị sáng trưng đèn điện, một chiếc Bentley hòa vào dòng xe hối hả.
Nửa giờ sau, xe dừng trước một nhà hàng ở trung tâm thành phố.
Gọi món xong, cả hai không hẹn mà cùng lâm vào trầm mặc.
Nhiều năm trôi qua, lần nữa nhìn thấy Triệu Lăng, cảm xúc của Thẩm Thanh nhất thời hỗn loạn.
Có hồi tưởng, có cảm khái, duy chỉ có hận thù là không.
Đó là quyết định của Tô Tích, không thể trách bất cứ ai.
Nhưng Triệu Lăng không nghĩ vậy.
Trên đường đi, Triệu Lăng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi vừa thấy khuôn mặt Thẩm Thanh, đầu óc bà liền trống rỗng.
Cuối cùng, bà chỉ có thể nói: “Tô Khê là một đứa trẻ ngoan, em dạy con bé thật tốt, cô rất thích.”
Thẩm Thanh nhấp một ngụm trà, rồi khen đáp một câu: “Cô cũng vậy.”
Triệu Lăng cười nói: “Vẫn là em dạy dỗ tốt hơn.”
Thẩm Thanh chỉ khẽ ừ một tiếng.
Triệu Lăng: “……”
Thời gian phảng phất ngược về hơn hai mươi năm trước, hai người lại trở thành một cặp cô trò không có gì giấu nhau.
Bọn họ hàn huyên rất nhiều, chỉ né tránh nhắc tới người xưa.
Bản hòa tấu “Đám cưới tình yêu” vừa vặn vang lên lúc ra về.
Triệu Lăng liếc mắt nhìn người đối diện.
Trong ký ức của bà, Thẩm Thanh vốn là một người lạc quan tươi sáng, nào có trầm tĩnh, sắc sảo như bây giờ.
Triệu Lăng chưa từng nói cho ai biết.
Sau ngày Tô Tích rời đi, bà nhận được một tin nhắn từ ông.
Một đoạn tin nhắn thoại vỏn vẹn vài chữ, nhưng chứa đựng tấm chân tình của một tình yêu cầu mà không có được, đến chết cũng không phai tàn.
“A Thanh.” Triệu Lăng đột nhiên kêu một tiếng: “Đây là Tô Tích để lại.”
Bà ấn mở màn hình, đưa điện thoại sang.
Thẩm Thanh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng Triệu Lăng kịp nhin thấy những ngón tay khẽ run lên khi nghe thấy cái tên “Tô Tích”.
Qua một lúc lâu Thẩm Thanh mới nhận lấy điện thoại.
Trong nhà hàng bật máy sưởi ấm áp, trên trần treo đèn chùm pha lệ hoa lệ, khiến người ta mất cảnh giác mà chìm vào mộng cảnh hư ảo.
Chờ đến khi tin nhắn thoại kết thúc, Thẩm Thanh mới thong thả rũ mắt xuống–
“Chị, cầu xin chị, hãy để cô ấy có được quãng đời thanh tĩnh.”
Thẩm Thanh bất giác muốn cười, nhưng hai mắt bà đã ươn ướt từ lúc nào chẳng hay.
“Cô.” Bà gọi.
Triệu Lăng khẽ đáp.
“Ngày mai, hãy mang em đến gặp anh ấy.”
–
Giang Cẩn Châu lái xe đến khu ẩm thực gần nhất.
Chưa tới 8 giờ, đường phố hai bên đã tấp nập mấy quầy hàng lưu động, mùi thịt nướng hòa cùng gió thơm phức động lòng người.
Bắc thành đêm nay phá lệ lạnh lẽo, gió không ngừng luồn vào mọi khe hở, Thẩm Tô Khê rùng mình một cái.
Giang Cẩn Châu đã quen nhìn phong cách thời trang phang thời tiết của cô, anh tháo khăn choàng cổ xuống, dịu dàng quấn quanh cổ cô.
“Em lên xe đợi đi.” Giang Cẩn Châu kéo cô lên: “Anh mua mang về khách sạn ăn.”
Thẩm Tô Khê do dự một lúc rồi gật đầu.
Giang Cẩn Châu đứng chắn hướng gió, anh chỉnh lại khăn choàng trên cổ cô cho ngay ngắn rồi mới đi đến quầy thịt nướng.
–
Ở khu phố đối diện, có một cặp mắt lặng lẽ quan sát bọn họ.
Giống như quả cầu thủy tinh chìm trong mực, thâm trầm không có ánh sang.
“Cậu đang nhìn gì đó?”
Diệp Tuyết thu hồi tầm mắt: “Không có gì.”
“Chúng ta đi mau thôi, những người khác còn đang đợi.” Người bên cạnh cô ta thúc giục.
Diệp Tuyết đột nhiên a một tiếng: “Cậu đi trước đi, tôi để quên đồ trên xe, phải đi về lấy.”
“Đồ gì mà phải nhất quyết về lấy như vậy?”
Diệp Tuyết hơi ngừng lại, sau đó liền bật cười.
“Một thứ rất quan trọng.”