Bạch Lạc Nhân trong dạ dày quay cuồng một hồi, gắp lên một miếng, không ăn hai cái liền muốn nuốt xuống, Chu Lăng Vân mạnh tay nắm lấy hai má hắn, nghiêm túc ra lệnh ,“Không nên gấp như vậy rồi vội vã nuốt xuống, nhất định phải nhai nát, không thì hấp thụ không được.”
Bạch Lạc Nhân cứ như vậy kiên trì gắp miếng mỡ bỏ vào trong bụng nuốt một cách khó chịu , trong lòng càng không ngừng tự nói, mày đừng coi nó là ăn cơm, hãy đem nó trở thành một cuộc huấn luyện,tự tập luyện hàm răng, đầu lưỡi, thực quản…… Mày ăn không phải thịt mỡ, chỉ là thực phẩm đỡ đói, không có bất cứ hương vị hòa vị nào……
“Bây giờ thịt mỡ có ăn ngon như vậyrồi sao? Xem cậu ăn được còn rất hăng.”
Khoảng một tiếng, tất cả đều nôn hết vào trong chậu.
Thoáng chốc, lại bưng lên một chậu, Chu Lăng Vân còn không quên tự nói vài lời hay.
“Đừng trách tôi lòng dạ ác động, tôi cũng chỉ tốt cho cậu, tốt cho khung xương của cậu, chỉ có thể bổ sung vào cơ thịt . Chỉ là dựa vào huấn luyện không cũng không thành, còn cần phải bồi bổ, thịt mỡ là thực phẩm tốt nhất , về sau của cậu ăn món chính chính là nó .”
Buổi tối, Bạch Lạc Nhân bị Chu Lăng Vân kéo vào một căn phòng tối kín,đứng bốn phía chừng 10 người da đen,lúc hắn đi vào hoàn toàn không phát hiện. Một lát sau, Chu Lăng Vân hô một tiếng , Bạch Lạc Nhân chợt nhìn thấy xung quanh hơn mười hàm cái răng trắng tinh nhe ra, nhịn không được mà hoảng sợ.
Rất nhanh, người da đen đeo một bộ răng đen, găng tay màu đen, mỗi người trong tay đều cầm phi tiêu cũng màu đen, đợi Chu Lăng Vân ra lệnh, một người tiếp một người hướng đến Bạch Lạc Nhân ném tiêu trên người hắn. ( >_<)
Bạch Lạc Nhân chỉ có thể nhờ vào thanh âm của phi tiêu ném ra cùng chùm ánh sáng phóng ra để xác định vị trí cụ thể của phi tiêu, do đó nhanh chóng tránh né. Phi tiêu mới đầu còn ném thật chậm, sau lại tốc độ càng lúc càng nhanh, Bạch Lạc Nhân muốn không bị bắn trúng, lực chú ý liền muốn tập trung cao độ, tốc độ phản ứng cũng tương đối nhanh.
Đột nhiên, có một phi tiêu trúng trên thắt lưng, tuy rằng không bị thương, nhưng là tương đối đau, đau đến Bạch Lạc Nhân không dám lại có chút lơ là.
Từ phòng tối đi ra, Bạch Lạc Nhân thể lực đã muốn cạn kiệt nghiêm trọng, cái cổ cũng không trở về khom. Bất quá hiệu quả thực sự rõ ràng, Bạch Lạc Nhân cơ bản đã muốn luyện thành tuyệt chiêu hoả nhãn kim tinh , chỉ chút xíu gió thổi cỏ lay, ánh mắt lập tức liền quét tới.
Chu Lăng Vân vừa lòng vỗ vỗ đầu Bạch Lạc Nhân.
“Tôi tin tưởng không được nửa tháng, chứng bệnh quán gà gián đoạm của cậu sẽ có thể tốt.”
Bạch Lạc Nhân,“……”
Kéo tấm thân mệt mỏi trở về ký túc xá, Bạch Lạc Nhân thầm nghĩ ghim đầu xuống giường sẽ hảo hảo ngủ một giất ngon, không nghĩ tới giường hắn bị một người chiếm lĩnh . Cố Dương đang ngồi ở trên giường hắn xem phim,một ánh mắt gọi là biếng nhác, biểu tình kia cũng gọi là một thích ý.
“Tiểu nhân tử, giúp tôi gọt mọt trái táo.” Cố đại nhân lên tiếng .
Nếu bây giờ là Cố Hải, nhìn thấy bộ dáng này của Bạch Lạc Nhân , đã sớm theo trên giường nhảy xuống dưới, đem hắn ôm đến bồn tắm lớn rồi mát xa cho hắn. Kết quả đổi thành Cố Dương, gia hỏa này không chỉ không nhìn thấy được mồ hôi Bạch Lạc Nhân đang đổ đầy trên trán , còn bảo hắn phục vụ ăn uống. Cũng là họ Cố, sao đối nhân xử thế lại chênh lệchlớn như vậy chứ?
Cố Dương quơ quơ bản vẽ trong tay ,“Nhanh lên nhi !”
Đúng, tôi nhẫn tâm !
Gọt táo xong đưa cho Cố Dương, Cố Dương lại vẻ mặt ghét bỏ nói:“Cậu gọt khó nhìn quá, tôi xem muốn ăn một chút cũng không có.”
Bạch Lạc Nhân oán hận ,“Ăn táo còn nhiều chuyện như vậy ! !”
Cố Dương quơ quơ bản vẽ,“Gọt lại lần nữa.”
Bạch Lạc Nhân tiếp tục chịu nhục, lúc này đây, hắn đem táo đã gọt thực sự rất điều rất tròn, góc cạnh đều bị hắn gọt hết, sau đó cung kính đưa cho Cố Dương,“Cố đại nhân, mời ăn.”
Cố Dương cầm lấy đến xem xem,“Cậu hiểu lầm ý tứ của tôi rồi, tôi là muốn cho cậu gọt thành dạng ngôi sao .” (trong truyện là ghi ngủ giác tinh = ngôi sao)
Bạch Lạc Nhân cơ thịt trên mặt giật giật.
Cố Dương lại quơ quơ bản vẽ trong tay.
Bạch Lạc Nhân gật gật đầu, tiếp tục gọt, một bên gọt một bên trầm giọng nhắc nhở,“Anh cũng nên trở về Hongkong xem tình hình một chút đi? Lão ở đây lăn qua lăn lại cũng không gọi là chuyện ! sự nghiệp quan trọng hay là niềm vui quan trọng? Đừng bởi vì thỏa mãn nhất thời , để cho công ty thua thiệt.”
“Yên tâm.” Cố Dương cười lạnh nói,“Có như vậy mới có thể miễn sức lao động còn có người giúp tôi xử lý, tôi có cái gì phải lo lắng ? Cậu muốn lo lắng vẫn là lo lắng cho công ty Cố Hải đi !”
Bạch Lạc Nhân ma nha,“Đáng tiếc anh như vậy lại có một em trai rất nhân hậu .”
“Cậu có thể gọi điện thoại nói cho cậu ta.”
Cố Dương lại giơ bản vẽ trong tay nói,“Bất quá tự gánh lấy hậu quả.”
Bạch Lạc Nhân gọt rất kỹ trái táo, thật cẩn thận đưa tới tay Cố Dương .
Không ngờ, Cố Dương tay cầm lên rồi trượt mất, táo rơi xuống đùi, lần nữa cầm lên thì thiếu một mảnh.
“Còn lại bốn cánh thì làm sao được?” Cố Dương u u hỏi.
Bạch Lạc Nhân không đợi Cố Dương đem bản vẽ cầm lấy quơ quơ, liền tự giác cầm lấy một táo mới. ( Bà nó ngược thân ~~~)
Cố Dương hưng trí thưởng thức khuôn mặt biểu tình của Bạch Lạc Nhân muôn màu muôn vẻ .
Buổi tối, thừa dịp Cố Dương đi ra ngoài gọi điện thoại tức thì, Bạch Lạc Nhân nhanh chóng mở điện thoại gọi video call với Cố Hải nói chuyện phiếm cùng mặt giáp mặt
“Tôi một mình đến đây một tuần , công nhân bọn họ ở đây không ai phát giác được tôi, cậu xem xem, tôi hiện tại có phải rất giống anh ta?” Cố Hải làm ra bộ mặt kinh điển của Cố Dương .
Bạch Lạc Nhân khóe miệng nín cười,“Giống rất giống khiến tôi đều muốn quất cậu!”
“Cậu bên kia thế nào?” Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân nhếch nhếch miệng,“Còn như thế nào, tôi xem anh ta phút chốc không thể trở về ngay đâu.”
“Hôm nay tôi lại từ công ty bọn họ chuyển đi một nhóm tài chính, mà tài chính của công ty gặp vấn đề khó khăn nên tôi phải triệt để giải quyết . Tôi xem không sai biệt lắm , bên này có thể trộm được gì tôi cơ bản đều trộm đi , cậu cảm giác tôi cần thiết phải còn chờ không?”
“Cỏn ! !” Bạch Lạc Nhân mắt lộ ra ánh sáng tinh nhuệ,“Không thể trộm cũng để cho tôi trộm ! ! !”
Cố Hải yên lặng nhìn Bạch Lạc Nhân chốc lát, ngữ khí cẩn thận hỏi:“Cậu không bị lộ tẩy?”
“Yên tâm đi, tôi giả bộ rất kinh nha.”
Cố Hải thần sắc căng thẳng,“Bọn họ không làm khó dễ cậu chứ?”
“Không có.” Bạch Lạc Nhân thật kiên định nói,“Cậu hãy an tâm cứ ở đó làm phá hoại đi !”
“Bảo bối ơi, cậu có nhớ tôi không?” Cố Hải chợt lộ ra nụ cười ôn nhu.
Bạch Lạc Nhân nước mắt kém chút nữa đã rơi xuống, mỗi ngày tính toán ngày chờ cậu trở về, tôi đều luyện như Sử thái long*. Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn là rất lý trí tự mình kiểm soát thu lại cảm xúc, chỉ là thản nhiên suy nghĩ trả lời một câu.
(Sử thái long: một diễn viên trong phim Hollywood Stallone=> mình ko rỏ tự mình trên google)
Cố Hải bên kia rõ ràng đối với Bạch lạc nhân phản ứng bất mãn.
“Là thật lòng sao? Sao tôi thấy ánh mắt của cậu có chút điểm tặc* nha?”
(*Lén lén lút lút, đại khái là trộm)
Tôi hướng đến trên người cậu phóng 3000 cái phi tiêu cậu thử xem ! Cậu nhìn xem ánh mắt cậu tặc hay không tặc?
“Nhân tử, cậu gặp chuyện nhạy bén là hay thay đổi, trăm ngàn lần đừng làm cho mình chịu thiệt, cũng không thể khiến đối phương chiếm được một chút tiện nghi. Nếu cậu không từ giá trị mà đối phó người khác, tôi là người thứ nhất không buông tha cậu, nghe không?”
Bạch Lạc Nhân không nghe thấy những lời này, ngược lại nghe tiếng bước chân .