Hạ Vy đỏ bừng hai má, lí nhí nói lời xin lỗi Thiên Minh rồi lấy hành lý trong ba lô thay cho anh, cô sợ để lâu hơn anh sẽ gặp nguy hiểm.
Hạ Vy lấy khăn lau đi mồ hôi trên người Thiên Minh nhưng vì là lần đầu tiếp xúc với cơ thể nam tính của anh như vậy nên cô có chút ngượng ngùng. Phải rất khó khăn Hạ Vy mới có thể thay được áo cho người bên cạnh.
Nhìn xuống bên dưới thấy quần và giày đều ướt do tuyết tan ra. Hạ Vy lẩm bẩm:
“Phải làm sao bây giờ?”
Thiên Minh bật cười, cầm lấy tay của Hạ Vy khiến cô giật mình hét lên.
“Á… anh tỉnh lúc nào vậy?”
Thiên Minh làu bàu:
“Em vần tới vần lui như vậy tôi không tỉnh mới lạ đấy.”
Nói xong, anh kéo tay Hạ Vy, đặt lên thắt lưng của mình.
“Em đã giúp thì giúp cho chót.”
Hai má Hạ Vy đỏ bừng, không những thế cô cảm giác vành tai nóng lên giống như muốn bốc khói.
“Lưu manh…”
“Anh dậy rồi thì tự làm đi.”
Thiên Minh nhoẻn miệng cười:
“Không phải vừa rồi em lo lắng tới phát khóc à?”
“Hiện giờ bạn trai em mạnh khoẻ như vậy em phải thấy vui mới phải chứ?”
Hạ Vy đưa chiếc quần dài trong ba lô cho Thiên Minh rồi nói:
“Anh tự thay đi.”
“Nhanh lên không ốm đó.”
Thiên Minh lồm cồm ngồi dậy, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ thường ngày.
“Em đừng có nhìn trộm tôi đấy.”
Hạ Vy bĩu môi:
“Ai thèm chứ.”
Thiên Minh cầm chiếc quần dài đi tới một góc rồi nói với Hạ Vy:
“Em nhớ là không được quay ra nhìn tôi đấy nhé.”
Hạ Vy bật cười:
“Đã nói là yên tâm rồi mà.”
Đúng lúc này, Thiên Minh hô lên:
“Vợ ơi, quần nhỏ cũng ướt nữa.”
Hạ Vy bực mình, cầm lấy món đồ từ trong ba lô rồi ném thẳng về phía anh.
“Cầm lấy.”
Dứt lời, Hạ Vy nhận ra mình đã phạm sai lầm.
Cái kẻ biến thái kia đã kịp bỏ quần ngoài ra trước khi nhờ cô lấy đồ.
Hạ Vy gào lớn:
“Anh lừa tôi…”
“Ai cho phép anh làm vậy chứ?”
Thiên Minh bật cười. Rõ ràng anh bị oan. Cởi đồ ra mới biết quần bên trong cũng cần thay. Hơn nữa, anh định mặc lại như cũ rồi lấy đồ trong ba lô chứ không có ý nhờ Hạ Vy.
“Tôi không phạt em vì tội nhìn trộm thì thôi.”
“Em đừng có già mồm nha.”
“Chưa có ai được ngắm trọn body tuyệt phẩm này như em đâu.”
Hạ Vy xấu hổ, cúi gằm mặt. Phải rất lâu sau cô mới chịu mở miệng.
“Anh thay xong đồ rồi thì uống tạm chút nước ấm này đi. Tôi mang theo tới đây đó.”
Thiên Minh tủm tỉm cười, cầm bình giữ nhiệt từ tay Hạ Vy rồi uống một ngụm nhỏ.
“Hạ Vy này, vì em nhìn thấy hết cả rồi, em phải có trách nhiệm với tôi đấy.”