……………………….
Bên ngoài….
Mặt trăng trên cao tỏa ra ánh sáng dịu dàng, vô số các tinh tú nối nhau tạo nên những mảng trời đầy óng ánh, xinh đẹp.
Hàn Băng nằm trên mái nhà ngắm nhìn bầu trời đêm, ánh mắt đặt tại một điểm không di chuyển.
Từ khi vào kinh thành Dực Hoàng quốc, Hàn Băng đã biết có người đang âm thầm theo dõi nàng.
Bởi vì những người đó chưa từng để lộ ra sát khí nên Hàn Băng cũng lười không muốn xử lý. Nàng muốn biết, những người đó theo dõi nàng nhằm mục đích gì!? Và ai là người ra lệnh theo dõi nàng?!
“Cạnh!”
Vù!
Một bóng đen nhanh chóng vụt qua, Hàn Băng chớp mắt cũng đã biến mất.
Bóng đen phía trước vô cùng linh hoạt, hắn dùng kinh công nhẹ nhàng di chuyển giữa các nóc nhà, tiến về vùng ngoại ô.
Hàn Băng ẩn giấu hơi thở, lấy từ trong trữ nạp giới ra một chiếc áo choàng đen, nhanh chóng khoác lên người.
Bóng đen dường như không cảm nhận được có người theo sau, một mạch chạy thẳng tới nơi hoang vắng rồi mới dừng lại.
Đây không phải là nơi ở của đoàn xiếc Hồng Quang sao?
Hàn Băng nhíu mày nghi ngờ, đừng trên nóc nhà của nhà luyện chính rồi chậm rãi ẩn mình trên đó.
Bóng đen bên dưới đi vào trong nhà luyện chính, bỏ khăn bịt mặt xuống.
Tên nam tử đó chính là người dẫn đầu giới thiệu các tiết mục. Sau khi tháo khăn xuống, hắn vứt xuống đất một vật thể nhỏ.
Hàn Băng nhìn qua khe hở trên nóc nhà luyện chính, phát hiện thứ hắn vứt xuống không phải là một đồ vật, mà là một con người.
Không những vậy, người bị vứt đó chỉ là một tiểu hài tử vô cùng nhỏ tuổi. Nếu đoán không nhầm thì tiểu hài tử, à không, tiểu oa nhi đó chỉ mới một hai tuổi thôi!
Hình như tiểu oa nhi bị hôn mê nên không có phản ứng gì, nằm im không động đậy.
“Thêm món hàng mới khác! Chăm sóc cho cẩn thận. Gần đây phía triều đình điều tra gắt gao hơn nhiều rồi!” Nam tử bịt mặt_Thiền Sự, lạnh lùng nói.
“Ồ, thật đáng yêu!” Nữ tử gợi cảm biểu diễn với Xích Hổ linh thú_Hồng Hằng, tiến tới ôm tiểu oa nhi lên. “Đáng yêu như vậy, nên biến thành kiểu nào mới đẹp đây?”
Hồng Hằng dùng những móng tay dài đỏ như máu chạm vào má tiểu oa nhi, nhẹ nhàng di chuyển qua lại.
Nhìn những móng tay sắc nhọn đó cảm giác như có thể giết chết tiểu oa nhi bất cứ lúc nào!
“Hồng Hằng, ngươi một mình mang nó đến cho Tô Ngữ Âm biến đổi đi.” Thiền Sự đi đến một cái ghế ngồi xuống.
Hồng Hằng bĩu môi lườm hắn một cái xong vẫn ôm đứa bé đi ra ngoài. Ngôn Tình Sủng
Hàn Băng nhìn Thiền Sự ngồi bên trong lại nhìn Hồng Hằng đang rời đi, nàng nhẹ nhàng di chuyển bên trên, muốn xem thử bọn họ muốn làm gì tiểu oa nhi đó.
Hồng Hằng đi rất lâu, dùng kinh công đi đến một trang viên nhỏ nằm giữa sa mạc. Trang viên nhìn qua khá cô quạnh tiêu điều.
Hồng Hằng ôm tiểu oa nhi trong lòng, cứ thế đẩy cửa tiến vào. Hàn Băng đứng trên tường trang viên, im lặng nhìn nàng ta đi vào sâu bên trong.
“Tô Ngữ Âm, ra nhận hàng này!”
Hồng Hằng ngồi trên một chiếc ghế đá trong sân, vừa trêu chọc đứa bé vừa gọi.
Cạnh!
Từ trong phòng bước ra một nam tử trẻ tuổi. Tô Ngữ Âm mặc một thân trung y màu trắng, bên ngoài khoác một lớp áo choàng lông cáo, tay xách chiếc lồng đèn.
“Lại đây, xem hàng mới của ngươi này! Hàng lần này nhìn rất dễ thương, ngươi đừng có làm chết nó!” Hồng Hằng vuốt ve mặt của tiểu oa nhi, miệng lại nói ra những lời đáng sợ.
Tô Ngữ Âm đi đến cạnh nàng ta, đưa chiếc đèn lồng lại gần soi sáng. Nhìn tiểu oa nhi mập mạp trắng trẻo trong lòng Hồng Hằng gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
“Được, hàng này tốt!”
“Ừ, ngươi biến thành cái gì đó đặc biệt vào. À mà Thiền Sự nói rằng dạo này quan triều đình hành động nhiều hơn, thời gian tiếp theo không mang hàng về được nên ngươi đừng nghịch chết nó!”
“Ta biết rồi!”
“Ngươi biết là tốt, đây đưa ngươi, ta về đây!” Hồng Hằng đưa tiểu oa nhi cho Tô Ngữ Âm, xoay người rời đi.
Tô Ngữ Âm ôm chặt đứa bé, chậm rãi xoay người đi về hướng nhà kho phía sau. Hàn Băng tiếp tục di chuyển trên nóc nhà, bám theo hắn.