Cậu đã uốn nắn lại chế độ làm việc và nghỉ ngơi của mình nhưng cũng không uốn nắn hoàn toàn, chỉ cần ngủ trước một giờ đêm thì không tính là thức khuya.
Đợi cậu lại lần nữa nhìn thời gian đã sắp một giờ tới nơi rồi.
Hai người Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn vốn quen ngủ sớm vẫn ngồi trên sofa, dường như chưa có ý định đi ngủ.
Tống Vân Hồi hỏi bọn bà sao vẫn chưa đi ngủ.
“Bọn dì đợi xem TV,” Diệp Mẫn nói, “TV bây giờ đều chiếu vào rạng sáng, không xem thì không yên tâm.”
Tống Vân Hồi vốn muốn hỏi xem gì, lát sau như nhớ tới gì đó, ấn điện thoại vài lần.
Giao diện điện thoại cuối cùng dừng lại tại lịch phát sóng của , bên trên có ghi thời gian.
ngoại trừ ngày đầu tiên cập nhật thời gian dương gian ra, về sau chưa từng phát sóng khung giờ này lần nào nữa.
Theo như phản hồi thì bộ phim đã mạnh mẽ biến chế độ làm việc và nghỉ ngơi của rất nhiều khán giả thành giờ giấc cõi âm, không ít người bị hại đều cầu xin website làm người đi.
Chỉ là không ngờ tới người bị hại lại đang bên cạnh cậu.
“Chớ xem thường dì nhá,” Đại khái đoán được cậu đang nghĩ gì, Diệp Mẫn nói, “Mấy năm trước phim bé Thư diễn chiếu lúc 6 giờ sáng dì còn có thể dậy sớm xem mà, bây giờ ngủ muộn vài tiếng cũng không vấn đề gì.”
Đây là cách bà biểu đạt sự ủng hộ và niềm yêu thích của mình.
Bất kể là với phim hay là người.
Tần Thư từ phòng bếp đi ra, đưa cho bọn họ mỗi người một cốc sữa bò nóng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tống Vân Hồi.
Nhân lúc vẫn còn một chút thời gian, Diệp Mẫn đổi tư thế ngồi trên sofa, bắt đầu tán gẫu.
Bà kể những chuyện đã xảy ra với bọn bà mấy ngày nay, còn cả những nơi mà bọn họ cảm thấy chơi vui.
Tuy tổ tiên vẫn luôn ở thành phố A, nhưng kể từ sau khi bọn bà chuyển từ nhà cũ sang quanh năm sống ở nước ngoài thì rất ít khi trở về thành phố A, không ngờ lại thay đổi lớn như vậy, mỗi ngày đều vui chơi ở nhiều nơi rất mới mẻ, còn chơi ra cả dáng vẻ người nơi khác.
Mấy tên lừa đảo đại khái cảm thấy họ trông giống người ngốc nhiều tiền, tích cực chào hàng bất động sản với họ, nói chỉ cần mua nhà là có ngay hộ khẩu ở thành phố A, nói nửa ngày nói đến khát khô cả cổ, khi đó xung quanh không có nơi bán nước, cuối cùng phải tiêu 10 tệ mua chai nước khoáng chưa mở nắp trên tay bọn bà.
Cuối cùng bảo vệ tới đuổi đám người lừa đảo đi.
Tuy không chào hàng được bất động sản đắt đỏ của mình nhưng người kia đã thu được một chai nước khoáng giá 10 tệ.
Diệp Mẫn diễn tả sinh động như thật, Tống Vân Hồi rất phối hợp ôm bụng cười.
Tần Kiến Viễn ngồi bên cạnh phụ trách phụ họa, Tần Thư phụ trách ngồi đó cho đủ số.
“Bọn dì lúc đó còn……à đúng ha, nhớ ra rồi.”
Diệp Mẫn đang kể chuyện bỗng vỗ đầu một cái, nói, “Lần này về gặp phải đứa nhỏ nhà họ Chung, trông không tồi.”
Lớn đến đoan chính, tính cách cũng tốt, ăn nói hào phóng, hơn nữa nghe đâu năng lực cũng không tệ, ông Chung đã từng bước giao lại gia nghiệp cho hắn.
Chỉ là về mặt tình cảm thì không rõ ràng lắm, tuy không bàn đến bạn bè, nhưng ngược lại hắn đã xảy ra scandal với Tống Tử Thư khá nhiều lần, có hơi khiến người ta để ý.
Tần Thư nhàn nhạt nghiêng mắt qua.
Tống Vân Hồi bưng sữa lên tiếp tục uống, động tác không mảy may dừng lại.
Diệp Mẫn hỏi cậu:
“Nhóc Vân hồi nhỏ có phải chơi khá thân với đứa nhỏ nhà họ Chung kia không?”
Lúc nhỏ đối phương thích chạy đến tìm Tần Tiểu Thư chơi, nhưng không phải lúc nào cũng ở đây, nhân duyên của trẻ con rất tốt, mỗi ngày đều muốn chơi cùng những người bạn khác nhau.
Sau đó bà trò chuyện với các phu nhân xung quanh, mọi người đều nói con trai út nhà họ Tống cởi mở, nhiều bạn bè, chơi thân nhất với cậu chủ nhà họ Chung.
Không biết đã nhiều năm trôi qua như vậy, quan hệ giữa cậu và đối phương bây giờ ra sao.
“Vâng,” Tống Vân Hồi nói, “Chơi cũng được ạ.”
Tính toán cẩn thận thì lúc đó đúng là cũng được thật.
“Khi đó dì có gặp mặt cậu ta một lần, về sau tình cờ gặp lại trong cửa hàng.”
Diệp Mẫn nói, “Lúc ấy dì nhìn thấy cậu ta đang mua……”
Nói được một nửa bỗng ý thức được bản thân suýt chút nữa lỡ miệng, bà nửa đường phanh xe, gắng gượng ổn định lại.
Bà hỏi: “Cậu ta có phải có người mình thích rồi không?”
Tống Vân Hồi gật đầu: “Dạ.”
Chuyện của đối phương và Tống Tử Thư đã lan truyền rầm rộ trên mạng, trước đây cũng xào đi xào lại rất nhiều lần, mọi người đều biết chuyện, cậu không cần thiết phải nói dối.
Vẻ mặt Diệp Mẫn khó hiểu có hơi tiếc nuối. (Chời ơi là chời, Thư ơi là Thư, mẹ anh kiếm mối khác cho bé nó ròi kìa, coi chừng mất vợ anh ưiii QAQ)
Tống Vân Hồi không biết bà đang tiếc nuối điều gì, nhưng Tần Thư biết.
Tần Kiến Viễn cũng biết.
Ông nhìn Tần Thư, vẫn là ánh mắt đó, nhưng ý muốn biểu đạt đã thay đổi.
Ý tứ của ông rất rõ ràng, ý bảo mày muốn làm gì thì liệu mà làm nhanh lên.
Trước khi người này tạo phản.
Diệp Mẫn đang bên bờ vực tạo phản nở nụ cười, nói: “Cậu ta còn hỏi dì có gặp con không.”
Tần Thư nhìn qua, Tống Vân Hồi cũng lia mắt sang.
Diệp Mẫn nói “Chưa từng gặp qua”.
Lúc bà trả lời vẻ mặt rất tự nhiên, đối phương dường như cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, hai người chào hỏi nhau, sau đó xoay nguời rời đi.
Đầu óc bà luôn nhảy số rất nhanh.
Bà không biết tình trạng hiện tại của Chung Hứa và Tống Vân Hồi ra sao, nhưng nếu đã không biết cậu ở đâu, vậy chính là Tống Vân Hồi không nói cho hắn biết.
Lý do không nói có rất nhiều, bà không cần biết nguồn căn sâu xa, chỉ cần giữ bí mật là được.
Tống Vân Hồi chậm rì rì thu hồi tầm mắt.
Sữa nóng đã uống hơn phân nửa, cậu liền giải quyết nốt số sữa còn dư lại, sau đó đặt cốc xuống.
Qua 0 giờ, TV cập nhật, hai người Diệp Mẫn đã có chuyện làm.
Đề tài này đến đây là kết thúc.
Tống Vân Hồi và Tần Thư không đi, vẫn ngồi bên cạnh.
Tống Vân Hồi không muốn nhìn TV, nhưng cũng không vội đi ngủ, vì thể mở Tiêu Tiêu Lạc ra chơi.
Kết quả Cam Tử lại chạy tới ngồi xổm trên đùi cậu, ngẩng gương mặt viết đầy mấy chữ ‘muốn sờ sờ’ lên nhìn cậu.
Không một ai có thể cự tuyệt một bé mèo đáng yêu cả.
Tống Vân Hồi dùng cả hai tay vuốt ve mèo nhỏ, vì thế điện thoại tự nhiên đến tay Tần Thư.
Lát sau thanh âm thông báo qua ải của Tiêu Tiêu Lạc vang lên.
*
Vòng tròn thế hệ thứ hai ở thành phố A không lớn không nhỏ, bình thường sóng yên biển lặng, một khi có tin tức gì thì trong vòng sẽ sục sôi ngay lập tức.
Mấy ngày nay trong giới toàn là chuyện của Chung Hứa.
Chuyện tình cảm giữa hắn và Tống Tử Thư không chỉ bọn họ biết, mà ngay cả những người chẳng chút liên quan cũng biết được đôi chút từ trên mạng.
Mấy ngày gần đây hắn nhiều lần ra vào đủ loại cửa hàng trang sức định chế riêng khác nhau mà theo lý thuyết hắn sẽ không bao giờ đặt chân đến, còn có người đồn thổi viên kim cương mà mọi người quan tâm trong buổi đấu giá kia về sau bị hắn đoạt tới tay.
Điều đó là thật hay giả không ai rõ, nhưng ít nhất thì việc đối phương đã chuẩn bị gì đó là điều chắc chắn.
Chuẩn bị cho ai nhìn một phát là biết.
Nhìn chiến trận này của đối phương, rất khó nói rằng người nọ không muốn tạo ra một đợt sóng lớn.
Những người khác đều đang âm thầm đoán già đoán non xem khi nào thì hắn đến cửa nhà họ Tống, kết quả đợi vẫn hoàn đợi.
Đợi đến về sau lại phát hiện chẳng có gì xảy ra hết.
Hắn không đến nhà họ Tống, cũng không nghe nói nhìn trúng người nhà nào, sau một loạt động tác đó thì không còn động tĩnh gì nữa.
Thậm chí đám người bình thường chơi chung cùng hắn cũng không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Người duy nhất biết hắn đang nghĩ gì có lẽ chỉ có mình Trương Giả.
Anh ta biết Chung Hứa thuộc phái hành động, nhưng không nghĩ tới hắn lại hành động nhanh như vậy.
Tốc độ này của đối phương khiến anh ta khó có thể liên hệ người trước đây chưa từng nghĩ tới việc nghiêm túc xin lỗi với cái người hiện tại là một.
Sau khi sự việc bị người ta đồn đi đồn lại đến mức mất hết hứng thú thì Chung Hứa lại hẹn anh ta ra ngoài.
Họ hẹn gặp mặt tại một quán café.
Gần đến Tết âm lịch, ngay cả mấy quán café bình thường ít người lui tới bây giờ cũng trở nên đông đúc bận rộn.
Bọn họ ngồi ở một vị trí sát cửa sổ, trên góc tường bên phải có treo một cái loa đang phát một khúc nhạc cổ điển nhẹ nhàng.
Trương Giả có hơi tiếc nuối, nương theo khúc nhạc nói một câu:
“Hai ngày trước ở đây phát mấy bài hay lắm, nhưng giờ lại đổi về rồi.”
Những thứ này đều không quan trọng, Chung Hứa từ chối bình luận.
Trương Giả ngả người ra sau, nói: “Nói đi, làm này tìm tôi là có chuyện gì.”
Anh ta quá hiểu tính cách của đối phương, biết nếu hắn không có việc gì sẽ không hơi đâu ngồi đây uống café tán gẫu cùng mình.
Tuy là câu hỏi, nhưng anh ta đại khái đã đoán được Chung Hứa muốn nói gì với mình.
“Tôi không biết Tống Vân Hồi đang ở đâu.”
Chung Hứa xoa xoa trán, nói, “Tôi gần như đã tìm khắp các vùng lân cận của thành phố A, nhưng không tìm thấy chút tin tức nào.”
Một người muốn trốn tránh mà không để lại dấu vết rất khó làm được, càng huống hồ đặc điểm trên người đối phương quá rõ ràng, không thể không khiến người khác chú ý.
Hắn nghĩ đối phương chắn hẳn sẽ không cách thành phố A quá xa, vì thế lấy trung tâm thành phố làm mốc dần dần tản ra tìm người, nhưng đã tìm rất lâu vẫn không có tiến triển gì ngoại trừ những người linh tinh báo cáo các manh mối lộn xộn hòng đạt được chút gì đó.
Hắn nói rồi như nhớ ra gì đó, liền đưa tay về phía Trương Giả.
Trương Giả ngay lập tức hiểu ý hắn, không nhúc nhích, giật giật khóe miệng nói.
“Vô dụng thôi, hai số điện thoại của tôi cậu đều lấy đi gọi cho cậu ta rồi, bây giờ đều không gọi được nữa.”
Nhờ phúc của người trước mặt mà lần đầu tiên trong cuộc đời anh ta bị người ta block vì lý do trời ơi đất hỡi như vậy.
“Tìm không thấy người tôi cũng bó tay, đến lúc đó tôi chỉ có thể giúp cậu hỏi một chút, cậu đừng nghĩ tôi quá lợi hại, chuyện cậu tra không ra tôi cũng không tra được. Chỉ có thể nói là thử xem.”
Ý của thử xem là xem tìm người hỏi, kết quả không chắc.
Nhưng khá hơn nhiều so với một mình Chung Hứa tự tra.
Trương Giả nói: “Cậu cũng đừng gấp quá, nói khó nghe chút thì các cậu đã ầm ĩ lâu như vậy rồi, cũng không thiếu hai ngày này.”
Anh ta nhìn ra đối phương có lẽ muốn tìm được người trước Tết âm lịch sau đó nhận sai rồi nhận lỗi, nhưng theo tình huống hiện tại mà nói, chỉ có thể nói có hơi không thiết thực.
Chung Hứa chậm rãi uống ngụm café.
Trương Giả: “Hôm nay tôi còn có việc, nếu cậu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước ha.”
Trong nhà còn cả đống trưởng bối, anh ta còn phải chừa chút tinh lực để đối phó.
Cuộc gặp mặt ngắn ngủi ngày hôm nay liền giải tán như vậy.
Một số chuyện dù thực hiện trong âm thầm cũng khó tránh khỏi lộ ra chút phong thanh.
– -Nhưng cũng có thể không phải bọn họ làm lộ.
Người đang tìm kiếm tung tích Tống Vân Hồi không chỉ có mình hắn.
Thế hệ thứ hai của thành phố A không nhất định phải là thế hệ thứ hai đủ tư cách, nhưng nhất định phải là quần chúng hít drama tủ tư cách.
Gần đây có không ít người âm thầm nghe ngóng dò la Tống Vân Hồi đã đi đâu, hơn nữa hình như không phải cùng một nhóm người hỏi, truyền tới truyền lui, cuối cùng truyền đến tai bọn họ.
Vốn chỉ là chuyện một người đón Tết không về nhà mà thôi, chuyện này bọn họ rất thường thấy, không đáng nhắc tới.
Nhưng người hỏi quá nhiều, một mực khơi dậy lòng hiếu kỳ của bọn họ.
Cái giới này lớn như vậy, nhiều nhất đã chia thành vài phe phái, mấy thế hệ thứ hai cùng phe lúc theo ba mẹ đến gặp mặt người nhà họ Tống như lơ đãng hỏi thăm tung tích của Tống Vân Hồi.
Lúc có Tống Vân Dương chống đỡ ở đây bọn họ đều không hỏi ra được gì.
Các thế hệ thứ hai lúc này mới ngạc nhiên phát hiện, ngoại trừ sự việc bùng nổ trên mạng trước đó, bọn họ đã rất lâu chưa từng nghe qua tin tức của Tống Ván Hồi.
Trước đây thi thoảng còn có thể nghe người ta nói cậu như thế này như thế nọ đã làm gì, bây giờ một chút tin tức cũng không có.
Cậu cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Bọn họ chú ý đến điểm này, các cư dân mạng đương nhiên cũng chú ý thấy, thậm chí càng thêm thận trọng, không ít người cùng nhau gào khóc.
Nhất là khi phát sóng, siêu thoại của Tống Vân Hồi mỗi ngày đều có một tốp người mới gào khóc.
[Hu hu hu, khi nào cậu ấy mới tái xuất hu hu hu, cứ thế này thật sự quá dày vò] [Mỗi ngày đều phải xem đi xem lại phim truyền hình vài lần, nếu không phải không có cơm ăn ai sẽ làm vậy chứ!] [Nghe bạn bè nói trong giới của bọn họ đã rất lâu không nghe thấy tin tức của Tống Vân Hồi nữa, đón Tết cũng không về nhà, là quá thất vọng rồi sao?] [Cái đệt hu hu, ngay cả Weibo cậu ấy cũng xóa quách luôn rồi, có phải cũng thất vọng với chúng ta rồi không] [Mỗi ngày đều tới đây khóc khóc, hôm nay vẫn tự hỏi bản thân xem vì sao ban đầu lại ghét Tống Vân Hồi đến thế, sau đó phát hiện không có nguyên nhân (-.-), tui là chủng loại gì thế này] [[Hu hu hu hu mau về đi mà hu hu, đẹp trai quá trời quá đất hic hic!]Đám người vừa khóc vừa hic hic đại khái chỉ có mỗi bọn họ.
***
Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào nhà, Tống Vân Hồi ngồi trên sofa nhìn điện thoại, Cam Tử ở trong lòng cậu không nhúc nhích đảm nhiệm vai trò giá đỡ điện thoại.
Sáng nay có hơi buồn chán.
Hai người Diệp Mẫn vẫn còn phải đi xã giao, Tần Thư tạm thời có chút việc, trong nhà chỉ còn mỗi mình cậu và bé mèo.
Xoa xoa đầu mèo nhỏ, Tống Vân Hồi ngáp một cái, tiện tay lấy quyển sách bên cạnh qua.
Cậu vốn muốn mèo nhỏ tiếp thu thêm tí tri thức, chỉ là nửa đường bỗng nhớ ra bản thân còn thiếu một chút thời gian livestream, vì thế lấy điện thoại ra.
Cậu đổi tên phòng live thành [AAA Bán sỉ tri thức], sau đó tiến vào khu học tập mà trước đây cậu chưa bao giờ đặt chân đến.
Hôm nay mở live là do nhất thời ngẫu hứng, cậu không thông báo trước, nội dung cũng không phải kiểu mọi người thích xem, đoán được có lẽ sẽ không có nhiều người xem nên cậu lên tiếng chào hỏi mà không nhìn bão bình luận.
Cậu điều chỉnh tốt vị trí, đặt bé mèo cạnh quyển sách kia.
Măng cụt của mèo nhỏ vừa hay còn có thể đảm nhiệm vai trò vật nhỏ ép góc sách.
Đôi mắt mèo nhỏ của Cam Tử mang theo nồng đậm khiếp sợ.
Tống Vân Hồi khen nhóc:
“Ba nhìn ra được khát vọng đối với tri thức trong đôi mắt của con, không tồi, đúng là là một bé mèo ham học hỏi.”
Các khán giả mới vào phòng live: [???]