Mà vào thời khắc ánh mắt dừng tại nơi đó, đồng tử hắn co rút mãnh liệt, trái tim đột nhiên ngừng đập, máu huyết toàn thân như đọng lại.
Bóng dáng quen thuộc ấy vận một thân chiến bào đỏ rực, y đứng sừng sững giữa đống thi thể nát tươm, đầu cúi gằm xuống, hai mắt nhắm nghiền, thân thể cắm đầy tên, chiến bào nhiễm máu tươi càng thêm đỏ thắm, còn tay y vẫn gắt gao giữ vững chiến kỳ Mộc Quốc.
Sau lưng là cổng thành đóng chặt.
Gió thổi tung bay chiến kỳ nhiễm huyết, vì mảnh đất này cất lên khúc hùng ca bi tráng.
“Tử…. Khâm……”
Nửa ngày sau, âm thanh khản đặc chợt thốt ra từ cổ họng, Tiêu Chấn Diệp ngây ngốc ngóng nhìn thân ảnh đỏ rực kia, toàn bộ giác quan đều lạc mất.
Hắn chẳng thể trông thấy bất cứ cái gì, không nghe được bất kỳ tiếng động nào, phảng phất như bị cách ly khỏi trần thế, trong mắt chỉ tồn tại mỗi thân ảnh hỏa hồng đứng ở nơi kia.
Chờ khi phản ứng lại, chẳng biết tự lúc nào hắn đã ôm người nọ vào lòng.
“Tử Khâm ơi….”
Giọng Tiêu Chấn Diệp run rẩy lợi hại, trên người Mộc Tử Khâm trúng quá nhiều tên, Tiêu Chấn Diệp vô cùng lúng túng, hắn sợ bất cẩn làm đau y.
Tiêu Chấn Diệp dùng ngón tay đang run lẩy bẩy thăm dò hơi thở của y, trái tim hắn đập liên hồi, chỉ lo kết quả hắn sợ hãi nhất thật sự xảy ra.
May thay hắn cảm nhận được một tia hô hấp cực kỳ mỏng manh vương bên mũi y.
Tuy rằng mỏng manh nhưng xác thực vẫn hiện hữu.
Tâm Tiêu Chấn Diệp kịch liệt rung động, trong lòng một trận cuồng hỉ, hắn kích động đến lệ nóng doanh tròng, ôm chặt người nọ vào lồng ngực, lại tung lung hôn liếm đôi môi cùng mái tóc của y: “Thật tốt quá, Tử Khâm, tốt quá rồi, ngươi không sao….”
Tiêu Chấn Diệp giúp Mộc Tử Khâm ổn định hơi thở, y theo đó mà từ từ tỉnh lại.
“Bệ hạ, người đến rồi à.” Mộc Tử Khâm trông thấy Tiêu Chấn Diệp thì yếu ớt cười ôn nhu, quang mang sáng rực lưu chuyển giữa con ngươi.
Hô hấp Tiêu Chấn Diệp chợt ngưng đọng, “Ngươi biết trẫm sẽ đến?”
“Đương nhiên.” Tiếu ý nơi đáy mắt y sâu thêm vài phần, “Thần thiếp vẫn một mực đợi người.”
Đồng tử Tiêu Chấn Diệp bỗng khuếch đại, hắn siết chặt vòng tay, hô hấp có chút gấp gáp, “Ngươi nói, ngươi đang đợi trẫm?”
Trái tim hắn nhảy lên thình thịch, y nói rằng… y đang đợi hắn, điều đấy phải chăng đại biểu cho……
Một ý tưởng khó tin bất chợt nhen nhóm trong lòng, Tiêu Chấn Diệp vừa định mở miệng thì đã nghe người nọ lên tiếng trước, “Thần thiếp kính chúc bệ hạ trường mệnh bách tuế, giang sơn vạn đại, nhưng đêm đêm nằm mộng nhớ về thần thiếp, để rồi chẳng thể thẳng giấc an yên, suốt kiếp hưởng lấy nỗi cô tịch vô tận……”
Ngữ khí ôn nhu vô vàn, lời nói ra mạc danh khiến người ta rét lạnh.
Tiêu Chấn Diệp còn chưa hiểu ý tứ của y, lại chợt nghe một tiếng ‘phập’ – là âm thanh vũ khí đâm vào xác thịt.
Máu tươi nóng hổi tung tóe văng lên mặt hắn.
Thân thể Tiêu Chấn Diệp thoáng cái cứng lại, hắn cứng đờ cúi đầu nhìn, đập vào mắt là cảnh Mộc Tử Khâm cầm một mũi tên, khoét sâu xuống lồng ngực chính mình.
Tiêu Chấn Diệp trợn trừng mắt, hô hấp ứ đọng: “Ngươi… đang làm gì thế….”
Mộc Tử Khâm làm lơ hắn, giờ phút này y mang tiếu dung chói mắt dị thường, mũi tên trên tay tiếp tục chuyển động đào sâu vào da thịt.
Chốc lát qua đi, lồng ngực bị Mộc Tử Khâm khoét cho đầm đìa máu tươi, y vứt mũi tên đi, rồi tự tay moi ra quả tim chằng chịt tơ máu nâng đến trước mặt Tiêu Chấn Diệp.
Tiêu Chấn Diệp chỉ biết lăng lăng nhìn quả tim đỏ tươi hãy còn đang đập, trong lúc nhất thời không hiểu chuyện gì đang phát sinh.
Bấy giờ Mộc Tử Khâm hít thở vô cùng khó nhọc, cố tình khóe môi vẫn khẽ gợi nụ cười khiêu khích, “Chẳng phải ngươi…… vẫn luôn muốn…. tâm của ta sao…. ta đây cho ngươi……”
Tiêu Chấn Diệp vô thố mấp máy môi: “Không….”
Nỗi sợ hãi kinh thiên ùn ùn kéo đến, Tiêu Chấn Diệp trợn to hai mắt, toàn thân kịch liệt phát run.
Mộc Tử Khâm chứng kiến dảng vẻ này của Tiêu Chấn Diệp mà sáng lạn tươi cười, đáy mắt ánh lên tía sáng rực rỡ lạ thường, lại hàm chứa cực độ kiệt ngạo ngông cuồng, “Cuối cùng vẫn là…… ta thắng……”
Cánh tay chợt buông lơi, trái tim đẫm máu cũng theo đó rơi xuống đất, người nọ trút xuống hơi thở cuối cùng.
“Tử Khâm!!!”
………
Tiêu Chấn Diệp cứ thế ôm thi thể Mộc Tử Khâm ngồi ở chỗ này, chung quanh chất chồng xác chết máu thịt lẫn lỗn, vị huyết tinh khiến người ta buồn nôn, thế nhưng Tiêu Chấn Diệp chả thèm để tâm, hắn bất động ôm lấy Mộc Tử Khâm.
Trái tim của người nọ đã lẫn đầy bùn, được người để vào hộp gỗ đặt bên người Tiêu Chấn Diệp.
Tiêu Chấn Diệp hai mắt vô thần, chưa từng chớp mắt lấy một lần, chỉ gắt gao ôm chặt người nọ vào lòng, dường như trở thành một cái xác vô hồn.
“Bẩm bệ hạ, thần bắt được Trần Hồng Chí, ngài muốn xử lý gã thế nào?” Liễu Hạo Diễm nhìn Tiêu Chấn Diệp ngồi trên mặt đất, hỏi.
Dù rằng Trần Hồng Chí đánh thắng trận này nhưng gã cũng tổn thất thảm trọng. Mười vạn đại quân bị đánh cho còn vỏn vẹn năm nghìn người, gã chưa kịp công thành đã hay tin Tiêu Chấn Diệp mang binh đến Mộc Quốc, liền vội vã dẫn năm nghìn người còn lại đào tẩu.
Thời điểm Tiêu Chấn Diệp tới nơi này tìm kiếm Mộc Tử Khâm, đã lệnh Liễu Hạo Diễm truy bắt Trần Hồng Chí, bây giờ hắn ta bắt người về phục mệnh.
Liễu Hạo Diễm đợi mãi cũng không nghe Tiêu Chấn Diệp trả lời, hắn tựa hồ chẳng nghe lọt tai, không có nửa điểm phản ứng.
“Bệ hạ, y chết rồi.” Liễu Hạo Diễm cất tiếng nhắc nhở.
Bấy giờ Tiêu Chấn Diệp mới hồi thần, hắn hung tợn trừng Liễu Hạo Diễm, “Ngươi nói bậy! Y không chết! Y phải vĩnh viễn bồi trẫm!”
Tiếp đấy hắn lại ôm người nọ chặt hơn, điên cuồng mà tự mình lẩm bẩm, “Y không chết,y chỉ đang ngủ thôi… y sinh khí nên mới đùa như vậy……”
Lời này chẳng biết đang nói với Liễu Hạo Diễm hay là tự nói với chính mình.
Liễu Hạo Diễm mâu sắc băng lãnh, “Cứ lừa mình dối người có tác dụng gì? Ngay cả tim y cũng móc ra rồi….”
“Câm miệng!” Hai mắt Tiêu Chấn Diệp bị huyết sắc nhiễm đỏ, phẫn nộ quát, “Trẫm nói không chết chính là không chết……”
“Rầm rầm….” Cổng thành vốn khép kín đột nhiên bị đẩy mở từ bên trong, dân chúng Mộc Quốc dè dặt bước ra.
Khi họ thấy rõ người nằm trong ngực Tiêu Chấn Diệp là ai và thi thể tướng sĩ Mộc Quốc la liệt thì nhịn không được mà khóc rống.
“Thánh thượng……”
Thời điểm Mộc Tử Khâm xuất binh có dặn dò bọn họ, vô luận bên ngoài phát sinh cái gì cũng không được mở cổng thành. Họ tuân lệnh, đợi động tĩnh bên ngoài lắng xuống mới đi ra, nào ngờ lại chứng kiếm tràng cảnh thế này.
Quân vương của họ tử chiến sa trường, vạn anh linh Mộc Quốc đều hy sinh tuẫn quốc.
“Chủ thượng….” Mộc Thanh Hồng vừa bước ra đã bắt gặp thi thể Mộc Tử Khâm cắm đầy tên nhọn, khoang ngực trống rỗng, rốt cuộc khó nén nước mắt chảy dài.
Mộc Tử Khâm không cho phép hắn nghênh chiến, y phó thác toàn bộ Mộc Quốc cho hắn.
Mộc Thanh Hồng muốn chạm vào người nọ thế nhưng bị Tiêu Chấn Diệp mãnh liệt tránh đi.
Tiêu Chấn Diệp lúc này tựa như ấu thú bảo vệ lãnh thổ, hung ngoan cảnh giác nhìn Mộc Thanh Hồng, chỉ sợ hắn cướp mất Mộc Tử Khâm khỏi tay mình.
Mộc Thanh Hồng thấy Tiêu Chấn Diệp phản ứng như thế, thì bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hắn hung hăng nện một quyền xuống mặt Tiêu Chấn Diệp, thuận thế đoạt lại thi thể Mộc Tử Khâm, “Súc sinh ngươi không xứng chạm vào chủ thượng!”
Tiêu Chấn Diệp bị quyền này đánh tới đầu váng mắt hoa, khoang miệng đầy mùi máu tươi. Hắn chợt nhân ra Mộc Tử Khâm bị cướp mất, song nhãn liền trở nên đỏ ngầu, vọt tới: “Trả Tử Khâm cho trẫm….”