“Ký túc xá nữ số 3, em cũng không rõ lắm, chờ đó, em đi hỏi một chút.”
Sau khi Lục Yên hỏi thăm bạn học bên cạnh, quay lại nói: “Đi thẳng con đường này, đi tới cuối đường là tới.”
Thẩm Quát “Ừ” một tiếng, mang theo hành lý đi về phía trước.
Lục Yên đi theo bên cạnh anh, thỉnh thoảng lén lút dò xét anh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ phối với quần đen, cổ áo sơ mi mở hai cúc, lộ ra cái cổ thon dài xinh đẹp.
Tóc hình như hơi dài, mấy sợi tóc cắt ngang trán rũ xuống, trên trán ứa ra mấy giọt mồ hôi nhỏ, gương mặt cũng hơi ửng hồng.
“Có mệt không.” Cô lo lắng hỏi: “Đưa balo cho em đi, em đeo trên lưng.”
Hô hấp của Thẩm Quát suôn sẻ, nói: “Chuyện này không tính là gì.”
Nghĩ đến học trưởng cao cao vừa rồi đi hai bước lại không được nữa, Lục Yên cảm thấy Thẩm Quát là đang khoe khoang.
“Vali của em thật sự rất nặng, bên trong chứa rất nhiều đồ, tối thiểu 15 kg.”
Thẩm Quát thu mắt lại, liếc cô một cái: “Không tính là gì, anh còn khiêng được thứ nặng hơn.”
Thấy anh không giống như nói dối, Lục Yên thật lòng thật ý khen ngợi: “Chú Thẩm, anh thật là giỏi.”
Thẩm Quát cười nhạt, đàn ông thích nghe con gái nói mình giỏi, nhất là cô gái mà mình yêu thích.
“Chú Thẩm, sức lực của anh lớn như vậy, sau này em cũng không thể đánh nhau với anh được.”
“Hửm?”
“Anh sẽ đánh em sao?”
Thẩm Quát nói không chút do dự: “Anh không đánh người phụ nữ của mình.”
“Hở?” Lúc đầu Lục Yên chỉ nói đùa với anh, không nghĩ đến anh sẽ trả lời nghiêm trang như vậy.
Cô bỗng nhiên đỏ mặt.
Người phụ nữ của mình…
Cô lại tìm đến lỗ hổng trong lời nói của anh, hỏi: “Vậy ý trong lời này của chú Thẩm là, không phải người phụ nữ của anh thì không sao cả?”
Thẩm Quát hững hờ nói: “Cũng có điều kiện tiên quyết.”
“Điều kiện tiên quyết gì?”
“Nếu như bắt nạt người phụ nữ của anh, người như vậy bất kể là nam hay nữ anh đều sẽ không nể nang.”
“A…”
Bên tai Lục Yên đều đỏ rồi.
Trước kia sao lại không phát hiện ra, tên này cũng biết cách nói lời âu yếm.
Hai người gần như đi qua hơn một nửa sân trường, cuối cùng tìm được ký túc xá nữ số 3, Thẩm Quát thả vali xuống, thoáng hoạt động cánh tay một chút.
Lục Yên chợt nhớ tới một vấn đề, cô lấy tay kéo của vali hành lý ra, nói với Thẩm Quát: “Vậy tại sao anh không trực tiếp kéo hành lý?”
Vẻ mặt Thẩm Quát ai oán nhìn về phía cô: “Vậy tại sao em không nói cho anh biết sớm một chút.”
“Vậy tại sao anh không biết cái vali này có thể kéo chứ!”
Thẩm Quát:…
Qua lại hai câu anh liền không tiếp lời nữa, cô nhóc Lục Yên này càng nói càng hăng, có lẽ có thể lải nhải với anh mấy tiếng đồng hồ về vấn đề “Vì sao không biết vali hành lý có thể kéo”.
Anh đưa tay xoa xoa đầu cô nhóc xem như trừng phạt, còn treo balo lên người cô.
Lục Yên ở tầng năm, Thẩm Quát khiêng cái vali một hơi trực tiếp lên tầng năm, không ít cô gái chạm mặt đi tới cũng không nhịn được mà quay đầu quan sát Thẩm Quát.
Cho dù là ở đại học truyền thông trai xinh gái đẹp nhiều không kể xiết thì chàng trai khí chất giá trị nhan sắc như Thẩm Quát vẫn rất bắt mắt.
Trong phòng trống rỗng, đám bạn cùng phòng dường như vẫn chưa chuyển tới, Thẩm Quát buông cái vali xuống, lượn một vòng trong phòng, bèn đi đến ban công lấy đồ lau nhà, chuẩn bị quét dọn vệ sinh.
Lục Yên hơi khó hiểu, cô và Giản Dao được phân chung phòng ký túc xá, theo lý thuyết, Giản Dao nên tới trước cô mới đúng.
Chắc là con hàng ngốc Lục Trăn kia lạc đường trong trường rồi nhỉ.
Lục Yên gọi điện thoại cho Giản Dao, vang lên hai giây, cúp máy.
Ôi chao?
Cô gọi tới cho Lục Trăn, lần này chỉ một giây liền cúp máy, sau đó tắt máy luôn.
“Má ơi… hai người này đang làm gì vậy!”
Chứa đầy trong đầu Lục Yên đều là những thứ bỏ đi bẩn thỉu, càng nghĩ càng thấy… không bình thường!
Thẩm Quát đã cầm đồ lau nhà bắt đầu lau nhà.
“Lục Yên, chọn giường.”
Thấy Lục Yên sững sờ, Thẩm Quát đưa tay đến trước mặt cô quơ quơ: “Lục Yên…”
Lục Yên bắt tay Thẩm Quát lại, vô cùng thần bí nói với anh: “Quát Quát, em cảm thấy Lục Trăn và Giản Dao đi làm chuyện xấu rồi.”
Thẩm Quát ngẩn người: “Em nói cái gì?”
“Em nói…” Cô ôm cánh tay anh, xích lại gần tai anh: “Bọn họ có lẽ… lén lút đi làm chuyện gì rồi.”
“Không phải, câu trước.”
“Câu nào?”
“Em gọi anh là… Quát Quát.”
Quỷ thần xui khiến, vành tai Lục Yên đều đỏ lên.
“Nếu anh không thích, em sẽ vẫn gọi tên anh.”
“Không phải…”
Rất thích.
Lần này Thẩm Quát thật sự là có chút ngượng ngùng, anh xoay người, tiếp tục lau nhà, lẩm bẩm: “Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Thật đó thật đó, bọn họ cùng lúc không bắt máy, anh nói xem bọn họ đang làm gì?”
“Anh không biết.”
“Bọn họ chắc chắn là đang…” Lục Yên đi đến trước mặt anh, cười xấu xa, nháy mắt nói: “Chắc chắn là đang đó đó!”
“Đó đó gì?”
Ý cười nơi khóe miệng của Lục Yên càng sâu, nhón chân lên, nhỏ giọng nói: “Chắc chắn đang ‘bôi son môi’ đó.”
Thẩm Quát cụp mắt, trông thấy đôi môi gần trong gang tấc của cô gái, màu hồng xinh đẹp, trơn bóng giống như anh đào.
Lục Yên đột nhiên không kịp chuẩn bị liền bị anh vây trên tường…
Nụ hôn của thiếu niên vụng về mà không thành thục, chỉ nghiền ép dựa theo bản năng, không có kỹ xảo, cũng rất lúng túng.
Giữa mùa hè khô nóng, hai người đồng thời đều có chút đỏ mặt tới mang tai, hô hấp dồn dập… Ròng rã mười phút, Thẩm Quát mới buông cô ra, cô lui về sau hai bước, cắn cắn môi.
“Anh… anh có thể cho người ta chuẩn bị tâm lý một chút không, đừng bỗng nhiên liền…”
Thẩm Quát nhìn qua bờ môi hơi ứ máu của cô, khóe miệng giương lên: “Chính em nói, bôi son môi.”
“Em nói Lục Trăn, em không nói chúng ta phải… phải làm chuyện này.” Giọng nói cô nhóc nhỏ như muỗi, không nói được nữa.
Thẩm Quát đến gần cô, Lục Yên có thể rõ ràng cảm nhận được uy thế của thiếu niên tới gần cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh…
Tay của anh nhẹ nhàng vén một sợi tóc bên tóc mai cô, mềm mại như sợi bông.
“Lục Yên, xem ra em vẫn còn nhỏ như vậy.”
Lục Yên không hiểu nhìn về phía anh, trong con ngươi đen nhánh của anh cuồn cuộn một loại ý tứ hàm xúc nào đó khó mà nói rõ, rất sâu, rất sâu.
Lục Yên bất lực phản bác: “Ai nhỏ chứ.”
Tay Thẩm Quát xuyên qua sợi tóc của cô, ấn sau gáy cô, chầm chậm nói: “Có thể là thế này, trước kia cảm thấy em nhỏ, không dám làm rất nhiều chuyện, vẫn luôn chờ em lớn lên, nhưng em dù sao cũng chưa trưởng thành.”
Lục Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt, nhìn qua anh: “Anh muốn làm gì?”
Sau khi hỏi ra câu này, cô liền muốn cho mình một bạt tai.
Ngu!
Lòng dạ Tư Mã Chiêu* của anh không phải rõ như khỏa thân rồi sao, còn hỏi cái gì nữa. (*: ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.)
Thẩm Quát xích lại gần cô, chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua gương mặt cô: “Sau này nói cho em biết.”
…
Quá giỏi rồi.
Lục Yên nhìn bóng dáng anh bận rộn quét dọn vệ sinh, thật lòng cảm thấy, anh quá giỏi rồi, thủ đoạn của Thẩm Quát đối phó với con gái, so với thủ đoạn báo thù Lục Trăn lúc trước của anh, chỉ có hơn chứ không kém.
Nếu không Lục Yên sao lại đối với anh muốn ngừng mà không được, nhớ mãi không quên như vậy.
Cô dựa vào một bên ban công, gió thổi nhẹ, ánh mắt di động theo bóng dáng Thẩm Quát nhưng không đến giúp anh.
Để anh hoạt động một chút, phát tiết thể lực một chút, tránh cho anh dùng toàn bộ sức lực lên người cô, suy nghĩ trong đầu đều là muốn cắn miệng cô.
Thẩm Quát lau lau mồ hôi trên trán, chống đồ lau nhà nhìn về phía cô: “Em cũng thật là đại tiểu thư.”
Lục Yên nâng cằm lên: “Đúng thế, bố em xưa nay không để em làm những việc này.”
Thẩm Quát nhún nhún vai, cũng cảm thấy không có chuyện gì.
Anh cũng sẽ không máy móc giống như rất nhiều đàn ông… đòi hỏi con gái làm cái này làm cái kia, hơn nữa anh cũng biết, tay chân của con gái chậm, đặc biệt là như Lục Yên, có thời gian khua môi múa mép với cô thì chính mình cũng làm xong việc rồi.
“Bố em rất thương em.”
“Đương nhiên.” Lục Yên không đỏ mặt chút nào: “Em là bảo bối nhỏ của bố em.”
“Vậy anh cũng là bảo bối nhỏ của em.”
Anh nghiêm trang nói ra lời tâm tình ngọt ngấy này làm cho Lục Yên kinh sợ rồi.
Má ơi, đây là lời Thẩm gia có thể nói ra sao, Thẩm gia còn muốn làm… bảo bối nhỏ của cô???
Lục Yên phản ứng rất lâu, cuối cùng đi qua, cướp lấy đồ lau nhà trong tay anh, lẩm bẩm nói: “Em giúp anh nhé.”
Thẩm Quát nhàn nhạt cười một tiếng: “Vì sao.”
Lục Yên đỏ mặt nói: “Anh cũng… là bảo bối nhỏ của em, em còn có thể không biết xấu hổ khoanh tay đứng nhìn à.”
…