Nhưng cái này cũng chưa tính, càng làm cho dở khóc dở cười, là đột nhiên Tống Nhiễm được rất nhiều người theo đuổi.
Đều bị Tống Nhiễm đẹp trai dẫn đến.
Lúc trước những người đó cho rằng Tống Nhiễm thật sự bị bao nuôi, những bình luận mắng cô gần như rất nhanh thôi sẽ đâm cô thành cái sàng.
Nhưng mà, sau khi mọi người xem xong đoạn video kế tiếp, lại lập tức sùng bái Tống Nhiễm. Cảm thấy cô tuy ở cái chỗ như quán bar làm thêm, nhưng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn a, cái động tác vứt thẻ lên mặt đối phương, quả thực là quá đẹp trai!
Kia chính là tiền nha!
Thật là vừa đẹp vừa có cốt khí.
Kết quả là, tiểu mỹ nhân Tống Nhiễm lớn lên đẹp lại có cốt khí, cứ như vậy có một đám người theo đuổi, mỗi ngày để thư tình vào ngăn bàn cô, không có mười lá thì cũng tám lá, đây mới là chân chính làm người ta dở khóc dở cười.
Buổi trưa thứ năm, Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm ăn cơm trưa xong, Lục Mộ Trầm muốn vào văn phòng lấy ít đồ, Tống Nhiễm về phòng học trước, mới vừa vào phòng học, đã bị một bó hoa hồng to trên bàn dọa sợ.
“Giời ơi, đây là của ai a…”
Lưu Linh quay đầu lại, thuận tay cầm card trên bó hoa, đưa cho cô: “Hotboy Nhất Trung, cậu nhìn một cái.”
Tống Nhiễm đột nhiên rùng mình, sao còn có trường khác?
Cô đi đến trước bàn học, một tay cầm tấm card trên tay Lưu Linh ném vào bó hoa, sau đó ôm bó hoa hồng to lên. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Nữ sinh ngồi trước khiếp sợ: “Nhiễm Nhiễm! Cậu làm gì vậy?!”
“Ném.”
“Không phải chứ? Hoa này rất quý.”
“Không ném, chẳng lẽ để lại để ăn à?”
Khâu Lâm Lâm bị chọc cười, tay để lên bàn Tống Nhiễm, nhìn cô nói: “Nhưng mà cậu không nhìn tấm card một chút sao? Nói thật, hotboy Nhất Trung kia tớ đã thấy nhìn thấy, lớn lên cực đẹp trai.”
Tống Nhiễm ha ha một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo: “Lục ca ca nhà không đẹp trai sao?”
Khâu Lâm Lâm ha ha ha cười.
Tống Nhiễm ôm hoa chuẩn bị ném vào thùng rác cuối lớp, quay đầu lại, nói với Lưu Linh cùng khâu Lâm Lâm: “Hai cậu đừng nói chuyện này cho Lục ca ca đấy.”
Khâu Lâm Lâm chớp chớp mắt, vẻ mặt không hiểu vì sao: “Vì sao?”
Tống Nhiễm một bộ biểu cảm “chuyện này hai cậu không hiểu đâu”, nhìn xung quanh một phen, sau đó mới đi lên trước vài bước, tay trái để bên miệng, giọng nho nhỏ, vẻ mặt thần bí hề hề mà nói: “Nói cho hai cậu biết một bí mật, Lục ca ca nhà tớ, là một… Vại dấm to.”
Có lần đi xem phim với Lục Mộ Trầm Lục Mộ Trầm đi xếp hàng mua vé, cô ngồi trên sô pha ở đại sảnh. Bỗng nhiên có nam sinh chạy gần đến cô, một hai phải thêm WeChat của cô. Cô đã nói mình có bạn trai, nhưng nam sinh kia cảm thấy cô lừa mình, ăn vạ không đi.
Lục Mộ Trầm trở về, đúng lúc gặp được, liền lạnh mặt, thiếu chút nữa giết chết người ta bằng ánh mắt.
Từ đó về sau, phàm là không phải ở trường học, Lục Mộ Trầm đi chỗ nào đều phải nắm tay cô, hình như là sợ người khác không biết anh là bạn trai cô, trên đường chỉ cần có nam sinh nào nhìn cô hai lần, lập tức ánh mắt hình viên đạn của anh sẽ bay đến đó, sợ người ta cùng anh đoạt vợ.
Nhưng mà, đột nhiên Tống Nhiễm có nhiều người theo đuổi như vậy, sao Lục Mộ Trầm có thể không nghe được tiếng gió chứ.
Lúc Từ Hạo chạy đến nói với Lục Mộ Trầm, Lục Thiên Ý của Nhất Trung tặng một bó hao to cho Tống Nhiễm, sắc mặt Lục Mộ Trầm lập tức trầm xuống.
Lục Mộ Trầm luôn hiểu được thu liễm cảm xúc, trước mặt không nói gì thêm, nhưng mà ở sâu trong nội tâm quả thực là hỏng rồi.
Dưới bầu trời này không có nữ sinh nào khác sao? Vì sao tất cả đều nhìn chằm chằm Nhiễm Nhiễm của mình?
Buổi tối, lúc Lục Mộ Trầm đưa Tống Nhiễm về nhà, dọc theo đường đi nắm tay Tống Nhiễm chặt dị thường.
Tống Nhiễm mới đầu còn không có cảm giác gì, nhưng đi hết quãng đường, tay phải chậm rãi có chút đau.
Rất nhanh đi đến ngõ nhỏ bên ngoài nhà, Tống Nhiễm không nhịn được, nhỏ giọng hừ hừ: “Lục ca ca, anh nắm tay em đau quá nha.” Cô nói, liền muốn rút tay mình từ trong tay Lục Mộ Trầm ra.
Lục Mộ Trầm nghe Tống Nhiễm kêu đau, mới lập tức hoàn hồn, vội vàng thả tay cô ra.
Tống Nhiễm xoa xoa tay mình, ngẩng đầu nhìn Lục Mộ Trầm.
Nào biết này vừa nhấc đầu, liền thấy sắc mặt Lục Mộ Trầm không được tốt cho lắm…
Ơ không, không thể nói là không được tốt, mà phải là… Cực kì không tốt!
Tống Nhiễm lập tức có chút lo lắng, vội hỏi: “Lục ca ca, anh làm sao vậy? Không vui sao?”
Lục Mộ Trầm trầm mặt, hừ một tiếng.
Vợ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, có thể vui à?
Tống Nhiễm bị Lục Mộ Trầm hừ một tiếng mà không thể hiểu được, vẻ mặt mờ mịt.
Cô duỗi tay nắm chặt ngón út của anh, nhẹ nhàng lay lay, giọng nói mềm mại, ngữ khí như đang làm nũng: “Anh làm sao vậy sao? Ai chọc anh không vui sao?”
Tống Nhiễm làm nũng, Lục Mộ Trầm cứng rắn không được, cúi đầu nhìn cô, rốt cuộc cũng mở miệng: “Nghe nói gần đây có người viết thư tình cho em?”
Tống Nhiễm sửng sốt, “Ơ” một tiếng. Lục Mộ Trầm híp híp mắt: “Nghe nói hôm nay có học sinh trường khác tặng hoa cho em?”
Tống Nhiễm: “…”
Mắt thấy vại dấm chua này cái gì cũng biết, không hiểu sao Tống Nhiễm chột dạ, sờ sờ đầu, ha ha cười gượng: “Ai nha, là có chuyện như vậy, nhưng mà… Nhưng mà thư tình hoa hoét gì đó, em đều ném nha!”
Nói xong, giống như còn sợ Lục Mộ Trầm không tin, giơ tay thề, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Thật sự! Tất cả em đều ném! Xem cũng chưa xem một cái!”
Lục Mộ Trầm nghe vậy, lập tức trong lòng thoải mái hơn.
Anh nhìn cô, trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng: “Nam sinh hôm nay tặng hoa cho em anh biết”
“Hả?”
“Quả thật lớn lên có chút đẹp trai, nhưng mà không cao hơn anh.” Nói xong, ngưng vài giây, lại bổ sung một câu: “Học tập rất tệ, hơn nữa nghe nói đã có vài người bạn gái.”
“Lục ca ca…” Tống Nhiễm ngơ ngác nhìn Lục Mộ Trầm, miệng hơi mở ra, nhưng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Lục ca ca đây là… Sợ người khác đoạt với anh sao?
Lục Mộ Trầm nói xong, đột nhiên liền giữ vai Tống Nhiễm, ánh mắt thật sâu nhìn cô, vô cùng nghiêm túc mà lại thận trọng nói: “Nhiễm Nhiễm, thật sự, anh cảm thấy, chỉ có anh mới xứng đôi với em.”
Rõ ràng là một câu rất nghiêm túc, nhưng không biết như thế nào, được Lục Mộ Trầm nói ra có chút buồn cười.
Tống Nhiễm ngốc vài giây, sau đó cứng rắn không được mà bật cười.
Cô bổ nhào vào trong ngực Lục Mộ Trầm, hai tay ôm lấy eo anh, khanh khách cười không ngừng: “Biết rồi biết rồi, biết anh ưu tú, ai so với anh cũng kém hơn, yên tâm đi, trừ anh ra, ai em cũng không cần, em chỉ thích anh.”
Lục Mộ Trầm nghe vậy, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra chút tươi cười, cúi đầu, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, nói: “Vừa mới nói cái gì, nói lại lần nữa, anh không nghe rõ.”
Tống Nhiễm cười muốn chết, ngửa đầu nhìn anh, lặp lại nói: “Em nói, trừ anh ra, ai em cũng không thích, em chỉ thích anh, thích anh nhất!”
Cuối cùng Lục Mộ Trầm cũng hoàn toàn vừa lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái: “Ngoan.”
Đầu Tống Nhiễm chôn trong ngực anh, khóe miệng cong lên cười, nhỏ giọng nói: “Lục ca ca, anh thật hẹp hòi nha.”
“Ừ, anh chính là hẹp hòi.”
“Hẹp hòi em cũng thích.”
Lục ca ca, cũng thật đáng yêu.