Cái gì gọi là bị bắt? Bắt gian hả?
Trương Mạn đưa tay nhéo mạnh mặt anh một cái, lúc này mới hả dạ.
Năm mới Tết đến, vào ngày đầu tiên của năm mới thành phố N thấy được ánh mặt trời đã lâu không gặp. Phòng khách lúc này đã kéo rèm mỏng nhưng ánh nắng vẫn chiếu qua cửa sổ sát sàn khiến không gian rộng lớn trở nên sáng sủa và ấm áp.
Trương Mạn một một hai hai bắt cậu thiếu niên về phòng thay quần áo, còn mình thì kéo rèm cửa, đi ra ban công bên ngoài phòng khách.
Bên ngoài ban công là sân sau của biệt thự, một bãi cỏ rộng nhuốm màu vàng héo nhưng vẫn khá ngay ngắn, bên kia bãi cỏ còn có một khoảng đất nhỏ, chắc hẳn đã trồng một loại hoa gì đó —— mùa đông đến nên đã tàn, Trương Mạn cũng không nhìn ra đó là loại hoa gì.
Mặc dù biệt thự không có ai ở trong nhiều năm, nhưng vì cảnh vật xung quanh tiểu khu mà quản lí nghiệp vụ vẫn quản lí hoa viên và sân sau như cũ nên cũng không tính là đìu hiu.
Nhưng trọng điểm không phải đám hoa cỏ này.
Trương Mạn thò người khỏi ban công nhìn ra ngoài, nước biển trong vắt dưới chân núi có thể nhìn thấy rõ mồn một, dưới ánh mặt trời sóng biển ánh lên màu tráng bạc lấp lánh, mẫn cán đập vào những tảng đá ngầm lớn.
Thiên nhiên thuần túy và nguyên sơ chưa bị khai thác quá mức, thật sự quá đẹp.
Quả thật có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp như vậy trên ban công này, chỉ là…
Trương Mạn ngẩng đầu nhìn lên trên…
Trần ban công rất cao, trên đầu cô có một giá treo đồ bằng inox được cố định vào trần nhà.
Trái tim cô quặn thắt, cắn chặt môi.
Quay đầu lại trông thấy cậu thiếu niên đang đi ra khỏi phòng khách, có lẽ nhìn thấy cô cứ nhìn chằm chằm giá treo đồ trên trần nhà nên ánh mắt anh thoáng ảm đạm.
Trái tim Trương Mạn căng thẳng, biết mình đã đoán đúng.
Chính là chỗ này.
Cô bước lên hai bước nắm lấy tay anh, kéo người ra ban công, hơi dùng sức đẩy anh tựa sát vào lan can trên ban công.
Cô kiễng chân rồi vòng tay qua cổ cậu thiếu niên, dưới nắng sớm trao cho anh nụ hôn đầu năm mới đầy nóng bỏng.
Cậu thiếu niên nhanh chóng quên sạch những suy nghĩ trong lòng, ôm eo cô, siết chặt cô vào ngực mình, nhiệt tình đáp lại.
Rất lâu sau nụ hôn này mới chịu kết thúc.
Đối với chuyện hôn môi này, cho dù bao nhiêu lần thì mỗi một lần đều có thể khiến trái tim hai người họ đập rộn ràng và rung động không khác gì nụ hôn đầu —— thậm chí bởi vì ngày càng thuần thục mà cảm giác khoan khoái và sung sướng cũng tăng lên khiến hai người họ muốn ngừng cũng không được.
Trương Mạn đỏ mặt, vùi đầu trong ngực cậu thiếu niên thở hổn hển.
“Nè, bạn trai, sau này chỉ cho phép anh nhớ ngày đầu tiên của năm mới em đã hôn anh trên ban công này, nghe thấy chưa?”
Nói xong, mặt cô càng thêm đỏ tợn.
Câu nói này thật sự quá buồn nôn rồi.
Nói thật, sau khi ở bên anh cô đã thay đổi long trời lở đất, có mấy lời kiếp trước có lẽ đánh chết cô cô cũng không thốt được nhưng bây giờ giống như mỗi ngày không nói vài câu thì trong lòng sẽ bứt rứt.
Chỉ muốn nói những lời yêu thương với anh.
“… Ờ.”
Cậu thiếu niên vẫn hướng nội như cũ, nhưng ý cười dịu dàng trong mắt và hơi thở dồn dập vẫn không thể lừa người khác được.
…
Phong cảnh của khu biệt thự rất đẹp, rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
Nhân lúc tiết trời tốt, Trương Mạn đề nghị ra ngoài tản bộ, hai người đội mũ bóng chày của Lý Duy rồi đi ra ngoài. Lại là hai chiếc mũ có cùng kiểu dáng nhưng màu sắc khác nhau, một đen một trắng.
Cũng may có thể điều chỉnh kích thước mũ, Trương Mạn gần như kéo khóa cài ở mức nhỏ nhất mới có thể đội vừa.
Trông rất giống đồ tình nhân.
Khác với các khu dân cư nhốn nháo ồn ào trong trung tâm thành phố, khu biệt thự rất yên tĩnh, trên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài thanh niên đang chạy bộ hoặc các cụ già dắt cho đi dạo. Bởi vì khoảng cách giữa các ngôi nhà khá rộng mà nhà nào nhà nấy đều tầm hai tầng nên trông cả tiểu khu rất trống trải.
Trời xanh mây trắng của mùa đông không thường thấy, Trương Mạn kéo cậu thiếu niên đi dạo dọc hàng rào khu biệt thự.
Ngay cả không khí cũng tràn ngập hơi thở đại dương trong lành và ẩm ướt.
Tối hôm qua cô nằm trong ngực cậu thiếu niên ngủ rất say, sáng sớm lại gặp được thời tiết đẹp như vậy khiến tâm trạng căng thẳng suốt mấy ngày qua được giải tỏa.
Cô hỏi anh sương sương về tình hình khu biệt thự này. Hóa ra nơi đây tuy khuất, cách xa trung tâm thành phố nhưng trong tiểu khu có chuỗi siêu thị, bệnh viện cộng đồng… tiện cho các chủ hộ sinh sống.
Trương Mạn dắt cậu thiếu niên đi đến bệnh viên cộng đồng, mua mấy loại thuốc trị ngoại thương và cồn, bông băng… sau đó tiện đường đi siêu thị một chuyến.
Cô chọn một vài nguyên liệu nấu ăn và mua mấy thứ đồ dùng nhà bếp cần thiết.
Hôm nay không thể ăn mì nữa.
Sau khi về nhà, đầu tiên cô cẩn thận thoa thuốc lên từng vết sẹo trên tay cậu thiếu niên trước, nhìn lại vẫn không khỏi đau lòng.
Lúc mới bắt đầu anh có chút kháng cự, không cho cô nhìn nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp dưới sự uy hiếp nghiên răng nghiến lợi của Trương Mạn.
Anh cắn răng đưa tay về phía cô, còn mình thì quay đầu đi.
Không phải không đành lòng nhìn vết thương, anh là không đành lòng nhìn đau lòng trong mắt cô.
Đau lòng rõ rệt như vậy khiến trái tim anh cũng đau đớn theo.
Cô cẩn thận thoa thuốc lên từng vết thương của anh, hầu như cứ vài lần sẽ nghe thấy tiếng xuýt xoa “shhh” đầy lo lắng của cô, như thể người đau là chính cô. Hơn nữa mỗi lần thoa xong một vết thương cô sẽ phồng má thổi nhẹ cho anh.
Tự Trương Mạn cũng cảm thấy buồn cười.
Cô nhớ tới kiếp trước, có lần đến nhà Trần Phi Nhi, đứa con trai nghịch ngợm của cô ấy khăng khăng phải trồng cây chuối trên sofa xem tivi, kết quả không cẩn thận bị ngã khỏi ghế sofa.
Lúc đó cô cũng đang xem tivi, nhìn cậu bé ngã chổng mông lên trời liền chạy tới hỏi cậu bé có đau chỗ nào không.
Kết quả người không bao lớn(*), vừa mới xoa đầu một một hai hai nói không sao, đảo mắt trông thấy mẹ cậu bé đi ra khỏi phòng liền nước mắt tràn bờ đê khóc tới mức có thể nói là la liệt.
(*) Xuất phát từ cụm từ ‘屁大点事’: ý nói chuyện nhỏ, chuyện cỏn con.
Khiến Trần Phi Nhi đau lòng không thôi, vội vã chạy qua bế thằng bé lên liên tục thổi và xoa xoa cánh tay nhỏ của cu cậu.
Giống như thật sự có tác dụng.
Trương Mạn phồng má đau lòng thổi vào những vết thương chằng chịt trên tay cậu thiếu niên, trong lòng rốt cuộc cũng hiểu ra.
Có đôi khi, trong tim có người mình thương nên mới làm một số việc ngu ngốc ấm áp.