Lâm Cường đi theo cả đoạn đường, nắm chặt tay của Lâm Tiêu, mặt đầy lo lắng.
“Ba, ba đừng lo! Sẽ không sao đâu, ba nhất định sẽ không sao đâu!” Khóe miệng Lâm Tiêu hơi méo đi, nói chuyện không rõ ràng, tay chân run rẩy rất dữ dội, muốn nói cái gì nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói ra được.
Lâm Tiêu đột quy rồi.
Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Lâm Văn, ông chỉ lắc đầu không nói gì.
Lâm Vũ Chân và Tô Mai cũng không nói gì, tất cả chuyện của nhà họ Lâm đều không liên quan đến họ nữa rồi.
Trong mắt Lâm Tiêu, gia đình họ đã không phải người của nhà họ Lâm từ lâu rồi.
Sáng hôm sau, Lâm Văn thức dậy rồi cạo râu, sấy khô tóc.
Mặc đồ tây, cà vạt và giày da mới.
Tô Mai đích thân thắt cà vạt giúp Lâm Văn, nhìn ông chồng đẹp trai trước mặt, mắt bà hơi đỏ lên.
Không biết bao nhiêu năm rồi không được thấy Lâm Văn sáng láng như thế này.
“Vợ, anh nhất định sẽ cố gắng, để hai mẹ con em sống ngày tháng tốt đẹp” Lâm Văn trịnh trọng nói.
Tô Mai gật đầu thật mạnh: “Em biết, em vẫn luôn tin anh” Giang Ninh lái xe đưa cả nhà đến công ty.
Tối qua Hoàng Ngọc Minh đã sắp xếp người, đổi mấy chữ lớn tập đoàn Hoàng thị thành tập đoàn Lâm thị, còn mời người đến tu sửa trang trí lại phòng làm việc.
Lúc này tất cả nhân viên của công ty đều ở dưới sảnh lớn đợi, đợi chủ tịch và tổng giám đốc mới đến.
Ai cũng không ngờ công ty này lại đổi chủ trong một đêm, họ càng không ngờ tất cả thứ này còn là Hoàng Ngọc Minh đích thân làm.
Giang Ninh dừng xe ở cửa, Hoàng Ngọc Minh lập tức lên trước, lấy xe lăn từ trong cốp xe ra đưa đến trước cửa.
“Ba, con đỡ ba” Giang Ninh đỡ Lâm Văn ngồi lên xe lăn, Hoàng Ngọc Minh cẩn thận cầm chắc xe lăn, thấy Lâm Văn ngồi xong rồi mới nhẹ nhàng đẩy đi.
“Sếp Lâm, mọi người đều đang đợi ông ” Hoàng Ngọc Minh cười nói.
“Cảm ơn!” Lâm Văn nghiêm túc nói.
Ông không biết tất cả những chuyện này xảy ra như thế nào, nhưng ông biết Giang Ninh nói với ông không vấn đề gì, vậy thì nhất định là không vấn đề gì.
Đây sợ là cơ hội duy nhất trong cuộc đời để ông có thể chứng minh bản thân, cho nên, ông rất trân trọng nó.