Kiệt biết mình đang nằm mơ như vậy, cho dù “thân thể” ở đây bị kẹt trong cát nhưng chỉ cần tỉnh dậy thì cậu sẽ thoát khỏi đây. Song cho dù có cố gắng tự đánh thức thì cậu vẫn không thể thoát khỏi cơn mơ, dường như tâm trí đã bị khóa lỏng vào cơn ác mộng này vậy.
Lúc này Kiệt đã bất lực, cho dù không cử động thì cơ thể vẫn bị sức nặng kéo xuống. Mặt khác cơn bão cát kia ùn ùn kéo đến, trong chớp mắt đã che khuất mặt trời, lúc này cậu không còn bị chói mắt nữa, mới lờ mờ nhận ra những người còn lại trước mặt.
Trong khoảnh khắc Kiệt trở nên bàng hoàng, đối phương đều là những người cậu quen biết, số lượng lên tới gần một trăm người, và những người đó đều không còn ở nơi trần thế. Điểm sơ qua một lượt, ngoài Sơn ra còn có Bảo, một vài đồng đội đã hi sinh trong nhiệm vụ ở Philippines, cũng có những người bằng hữu đã bỏ mạng trong sự kiện Nam Giang Pearl Center, ngoài ra còn có mẹ của cậu đang đứng ở đỉnh của đồi cát đó, kế bên còn có một bóng hình mà cậu luôn khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không thể xóa nhòa trong lòng.
Thanh.
Cô đứng tại đó, phong thái cao ngạo ngẩng cao đầu, mái tóc đen dài xõa ra, tung bay trong gió. Gương mặt cô không một chút cảm xúc, ánh mắt hờ hững nhìn cậu, giống như bao người khác, không đưa tay ra cứu giúp cậu, cũng chẳng mảy may quan tâm đến việc cậu bị sa mạc nuốt chửng, chỉ đứng đó nhìn mà thôi.
Nội tâm của Kiệt như bị xáo trộn thành tơ vò, cậu không còn sợ hãi nữa, trái lại là một sự hồi hộp khi được gặp lại Thanh, cảm giác này chân thực đến độ không thể phân biệt được mơ với thực. Nhưng cũng chính vì vậy mà trong lòng cậu có chút hụt hẫng, bình thường Thanh sẽ không vô tâm đứng nhìn khi cậu gặp hoạn nạn như vậy, thậm chí lúc trước cô còn chấp nhận bị zombie cắn để có thể cứu cậu một mạng nữa mà.
Kiệt ngộ ra một điều, có lẽ Thanh căm hận cậu bởi vì cậu đã lơ là bỏ mặc cô, để cô phải đón nhận kết cục bỏ mạng ở nơi đất khách quê người như vậy.
– Chị Thanh ! – Lúc này Kiệt đã quên mất mình đang mơ, ra sức gào thét. – Chị đừng đứng đó nữa ! Mau chạy đi, bão cát đang tới kìa !
Giữa cơn cuồng phong đang tới gần, tiếng hét của Kiệt như muối bỏ bể, Thanh đứng quá xa, căn bản chẳng nghe thấy cậu nói, cũng dửng dưng chẳng buồn quan tâm tới bão cát tới gần, cùng những người khác đứng yên nhìn cậu đang dần chìm xuống nền cát.
– Chị Thanh ! Em xin lỗi vì đã không cứu chị ! – Kiệt tuyệt vọng la lớn. – Em biết em nợ chị một mạng, vậy nên em không cần chị cứu giúp ! Em chỉ muốn chị hãy mau rời khỏi đây, đừng đứng lại đó nữa ! Mọi người cũng mau rời đi ! Bão cát tới rồi kìa !
Cát nhanh chóng dâng lên tới cằm, Kiệt giống như người bị đuối nước, cả thân thể đều ngập trong cát, chỉ còn phần đầu lộ ra ngoài. Cậu ngửa cổ lên trời, cố để cho mắt mũi miệng không bị cát tràn vào, ở tư thế này chẳng thể nhìn thấy được những người trên sườn đồi, nhưng cậu vẫn nhất mực gào đến khản cổ, giục mọi người mau chóng trốn đi.
Gió lốc bắt đầu nổi lên, trong không khí thoang thoảng mùi đất ngai ngái, sỏi cát cũng bị cuộn theo làn gió, lả lướt qua gương mặt Kiệt, có vài hạt cát lọt vào lỗ mũi và miệng, lạo xạo trong khoang miệng, cậu theo phản xạ vội nhổ ra một bãi nước bọt, cuối cùng quyết định không há miệng, hạn chế để cát lọt vào bên trong một lần nữa.
Một bức tường cát vàng đục cao đến độ tưởng chừng chạm vào nền trời nặng nề kéo tới, trong cơn bão còn có sấm chớp đùng đoàng chớp nhoáng như dao chém qua. Gió cát tràn tới ngọn đồi kia, bủa vây lấy Thanh và mẹ của Kiệt, bóng dáng hai người nhanh chóng mờ dần, rồi biến mất giữa trận cuồng phong.
Lần lượt từng người bị bão cát nuốt chửng, Kiệt chỉ có thể trơ mắt, bất lực nhìn họ khuất dạng sau bức tường cát kia, cơ thể lún xuống càng sâu, cuối cùng khi bão cát quét tới nơi cậu vừa đứng thì toàn bộ cơ thể cậu đã chìm vào sa mạc.
Xung quanh là một màu tối tăm mù mịt, cảm giác như vô số sỏi cát ma sát qua cơ thể, cào xước da thịt của Kiệt, cậu áng chừng bản thân vẫn còn xuống sâu hơn nữa, bởi âm thanh bão cát ở phía trên càng lúc càng nhỏ dần. Ở dưới này không khí gần như không có, cậu thử hô hấp, vô tình hít một ngụm cát đá vụn vào người, cổ họng có hơi đau rát. Cậu không dám hít thở nữa, dưỡng khí trong người càng lúc càng thiếu hụt, để rồi cơ thể không thể chống chọi được nữa, liền rơi vào vô thức.
***
Kiệt bật người dậy, thấy xung quanh vẫn là một màu tối đen, nhưng lần này cậu không còn cảm giác sỏi cát len lỏi qua da thịt mình, không khí trở nên dồi dào, hô hấp trở nên thuận lợi. Cậu khẽ nhìn một vòng, thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc ở nhà, mới biết bản thân đã thoát khỏi cơn ác mộng kia, bèn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chợt Kiệt ý thức được tiếng chuông điện thoại của mình truyền tới, theo phản xạ bèn nhìn sang, thấy màn hình điện thoại sáng trưng, thông báo có cuộc gọi tới. Cậu cầm lấy điện thoại, người gọi tới là ông Toàn, không chần chừ liền vuốt màn hình, kết nối với đầu dây bên kia.
– Ba à ? – Kiệt hỏi.
“Con ngủ rồi à ?” Ông Toàn khẽ trách. “Ba gọi ba cuộc rồi đấy ! Con định để ba ngủ ngoài đường à ?”
– Con xin lỗi. – Kiệt tỏ giọng ăn năn. – Con hơi mệt nên ngủ quên mất. Có chuyện gì không ba ?
“Xuống mở cổng cho ba.” Ông Toàn nói. “Hồi sáng ba đưa chìa khóa cho con rồi nên giờ không có chìa khóa mở cổng vô nhà.”
– Ba đợi con một tí, con xuống liền. – Nói rồi Kiệt cúp máy, lật đạt chạy xuống dưới nhà, vớ lấy chìa khóa rồi vội vàng mở cổng. – Con chào ba.
– Ừm. – Ông Toàn chỉ khẽ gật đầu rồi chạy xe vào trong. – Ba có mua ít mực khô với vài lon bia, hai cha con mình nhậu một tí không ?
– Giờ trễ rồi mà còn nhậu hả ba ? – Kiệt đóng cổng rồi theo ông vào nhà.
– Lâu lắm rồi con mới về nhà, phải nhậu tí chứ. – Ông Toàn sảng khoái nói, không để bụng chuyện bị cậu con trai bỏ mình ngoài đường nãy giờ. – Với lại uống ít thôi, không có uống nhiều đâu, sáng mai là bình thường lại à. Mực với bia đây, con chuẩn bị sẵn đi, ba thay quần áo rồi lên ra ban công ngồi nhậu.
Kiệt đón lấy túi đồ từ tay ông Toàn, nhìn con mực đã được nướng đến khô lại, trên thân còn có vài vệt cháy xém, không ý kiến gì bèn đổ ra đĩa, rồi cầm theo hai lon bia lên tầng trên đợi ông Toàn.
Bầu trời đêm không một ngôi sao, cũng chẳng có lấy một gợn mây, xung quanh yên ắng tựa hồ vạn vật đều đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có những cơn gió đêm lả lướt mơn trớn qua, khiến Kiệt có chút sảng khoái, tạm thời quên khuấy đi giấc mộng ban nãy.
– Nghĩ gì mà ngồi thẩn thơ ra đó thế ? – Ông Toàn đã thay sang một chiếc áo ba lỗ trắng cùng quần short, ngồi xuống bên cạnh Kiệt, vớ lấy lon bia rồi mở nắp ra tu một mạch. – Lâu rồi mới được uống bia, đã thật đấy !
– Vâng. – Kiệt đáp, ngửa đầu tu một ngụm bia.
Hai người vừa nhâm nhi mực nướng vừa hàn huyên tán dóc đôi câu, chủ yếu nói về công việc, về những nhiệm vụ mà cả hai đã và đang thực hiện. Tuy nhiên bởi vì cha con Kiệt đều là quân nhân, có những thứ cơ mật của đơn vị không thể cho người ngoài biết, cuối cùng giữa hai người lại hết chuyện để nói, lại rơi vào trầm lặng ngẩn ngơ.
– Ba có nghe chuyện của con lúc ở Philippines rồi. – Ông Toàn đột nhiên gợi lại chủ đề. – Nghe nói con với cô gái đó … cũng thân nhau lắm hả ?
Sau khi Thanh mất, Kiệt sợ bản thân dễ rơi vào xúc động, đầu óc luôn cố gắng tránh nghĩ tới cô, cũng dựng lên một rào cản vô hình trong đầu, biến điều này thành một thứ giới hạn mà không ai được phép đề cập đến. Khi nghe ông Toàn đột nhiên nhắc tới Thanh như vậy, trong lòng Kiệt trở nên chùng xuống, có chút không vui, men rượu vào người nên tỏ vẻ khó chịu ra mắt, không buồn lên tiếng trả lời ba mình.
– Ừm … Vậy là ba hiểu rồi. – Ông Toàn chỉ nhìn con trai mình, rồi lại bình thản nói tiếp.
– Hiểu gì ạ ? – Kiệt ngạc nhiên nhìn ông Toàn.
– Hiểu được mối quan hệ của con và cô gái đó, nghe nói hai đứa chưa từng danh chính ngôn thuận nhưng ba nhìn vô là biết rồi. – Ông Toàn thủ thỉ, vừa nói vừa xé một miếng mồi bỏ vào miệng.
– Vâng. – Kiệt không đôi co gì với ông, chầm chậm uống một ngụm bia, cũng coi như ngầm thừa nhận mối quan hệ ngày trước của cậu và Thanh.
– Ba cũng hiểu được nỗi lòng lúc này của con nữa. – Ông Toàn lúc này chợt trầm ngâm, ánh mắt xa xăm chìm vào hồi tưởng nào đó.
– Con vẫn bình thường mà. – Kiệt nghĩ ba mình có tí men vào nên bắt đầu nói sảng, nhưng nhớ lại cơn ác mộng ban nãy, thấy hơi chột dạ.
– Con chỉ đang cố giấu thôi. – Ông Toàn chậm rãi nói. – Ba cũng từng mất đi người phụ nữ mà mình yêu thương nên ba hiểu mà.
Kiệt không lên tiếng gì nữa, chỉ ngồi dựa lưng vào cửa, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, mặc cho ba mình trút bầu tâm sự :
– Hồi mẹ con mới mất ấy, lúc đó ba tuyệt vọng dữ lắm, bỗng dưng mất đi một người mà mình yêu thương, cho dù có chuẩn bị tinh thần từ trước thì cũng không chịu nổi chuyện này, cảm giác cứ như cả thế giới của mình sụp đổ rồi vậy.
“Ba vì công việc mà không thể về thăm mẹ con được, chốn quân ngũ đâu như nơi công sở, đến khi mẹ con mất thì cấp trên mới cho về nhà, mà về nhà rồi thì cũng đâu còn cơ hội gặp mặt vợ mình nữa. Ba cảm thấy rất hối hận, hối hận vì sau khi cưới vợ về lại không thể cho vợ mình cảm nhận được tình thương của người chồng, sự ấm cúng của một gia đình đầy đủ ba người, ngay cả khi mẹ con bị bệnh, ba cũng chẳng thể ở bên được.”
“Nhìn người mình yêu thương qua đời, ba đã không chịu nổi, nhiều lần nghĩ quẩn, có khi chỉ muốn phát tiết, tìm thứ gì đó cho dù là sa đọa đổ đốn cũng được để trút bỏ nỗi lòng, cũng có khi từng nghĩ đến việc tự sát, mong rằng có thể đoàn tụ với vợ mình, mang lại cho mẹ con một cuộc sống lúc trước mình không làm được.”
Kiệt vốn đang lơ đãng, nghe ông Toàn nói vậy, nhất thời tập trung lắng nghe, vẫn giữ yên lặng không chen lời ông.
– Nhưng nếu ba để những trăn trở trong lòng đó ra mặt, liệu rằng có ai đủ hiểu mình không ? – Ông Toàn tâm sự. – Ba có thể diện của mình, nếu để người khác thấy được ưu phiền của ba lúc đó, trong mắt họ chỉ thấy một ông già đáng thương thảm hại đang chìm trong nỗi đau mất vợ mà thôi. Họ không phải mình, cũng không sống trong cuộc đời của mình, chẳng thể nào bắt họ đồng cảm được với những gì mình đang trải qua.
“Cuối cùng ba chọn giữ bình tĩnh, trước mặt con vẫn cố gắng nghiêm khắc như mọi ngày, khi tiếp khách viếng tang cũng tỏ ra mình rất ổn, sau đó cũng tỏ ra bình thường mà tiếp tục trở lại quân ngũ, để cuộc sống vẫn trôi qua bình thường. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ ba đã quên chuyện cũ, thật ra cũng phải, nếu không ai đả động tới thì ba cũng sẽ nghĩ mình đã quên rồi, có nhớ cũng không nhớ được.”
“Nhưng những chuyện như này thường chỉ ngủ yên trong tiềm thức, tới một lúc nào đó nó sẽ tỉnh dậy không báo trước mà dai dẳng quấy nhiễu tâm trí của con. Mà con cũng chẳng thể làm gì được nó, chỉ trơ mắt thấy chuyện cũ ám ảnh con hằng đêm thôi.”
– Mấy bữa nay con cũng hay bị vậy thật. – Kiệt rốt cục cũng lên tiếng, tiếp thêm tí lửa để ông Toàn có hứng nói chuyện.
– Ừm, ba hiểu mà. – Ông Toàn nói. – Dưới góc độ của người từng trải, ba sẽ không khuyên con mấy điều sáo rỗng như “Chuyện qua rồi, cứ bơ đi mà sống” hay đại loại vậy. Mỗi người đều có một quá khứ chứa đầy mất mát đau thương, lâu lâu lại hoài niệm chuyện cũ là điều thường tình khó tránh phải, ba chỉ muốn khuyên con nếu lại rơi vào hồi tưởng thì cố gắng mạnh mẽ vượt qua, nếu không được thì cứ tìm ba mà tâm sự. Vết thương trong lòng chỉ có thời gian mới có thể chữa lành được mà thôi.
– Vâng. – Kiệt nói, cụng lon bia với ông Toàn, trong thoáng chốc cảm thấy bức tường ngăn cách hai cha con họ suốt 22 năm qua đã bị dỡ bỏ, dường như có sự hiện diện của ông trong chính câu chuyện của cậu.
– Ba có chuyện giờ mới nói được với con. – Ông Toàn lại nói.
– Chuyện gì vậy ạ ? – Kiệt tò mò.
– Ba đã được thăng quân hàm Đại tá. – Ông Toàn nói. – Cuối năm nay dự kiến sẽ chuyển đơn vị xuống thành phố Hồ Chí Minh. Con có muốn đi cùng ba không ?
Kiệt hơi bất ngờ trước thông báo của ông, một năm rồi ít được gặp ông Toàn, cậu chợt phát hiện ba mình ít nhiều cũng có đổi thay, không phải vì ông được thăng chức, mà vì nom ông đã già hơn trước, mái tóc bạc màu, mí mắt, gương mặt cũng có nhiều nếp nhăn hơn.
– Con đang công tác ở đây rồi. – Kiệt nói.
– Vậy thì chuyển công tác cùng ba. – Ông Toàn nói. – Hai cha con mình lại mua nhà ở Sài Gòn, lâu lâu lại về tâm sự với nhau giống như bây giờ nè.
– Nghe nói giá nhà ở đó mắc lắm. – Kiệt nói. – Với lại hai cha con mình đi rồi, vậy cái nhà này tính sao ?
– Bán nhà này đi rồi đem tiền đó mua nhà ở Sài Gòn. – Ông Toàn nói. – Ba có nhắm được một căn hộ ở quận Bảy rồi, giá cả cũng phải chăng, bán căn này đi là đủ tiền mua chỗ đó rồi.
– Để con tính kĩ coi sao. – Kiệt nói.
– Ừ cứ suy nghĩ kĩ đi. – Ông Toàn nói. – Đơn vị đặc biệt kia chỉ phụ trách nhiệm vụ ở khu vực thành phố Hồ Chí Minh và một vài tỉnh lân cận thôi, mà tình hình an ninh ở nơi đó cao lắm nên con ít khi phải xuất quân, giảm nguy cơ thương vong trong chiến đấu. Chứ Nam Giang là một tỉnh biên giới, công tác ở đây có nhiều nhiệm vụ phải làm, có cái còn nguy hiểm tới tính mạng. Ba đã mất mẹ, chỉ còn mỗi mình con, ba không muốn phải mất thêm con nữa đâu.
– Thôi khuya rồi, con phải đi ngủ đây, mai còn phải quay về kia báo danh nữa. – Kiệt nói, đứng lên định thu dọn lon bia rỗng lại.
– Để đó ba dọn cho. – Ông Toàn nói. – Con nghỉ trước đi.
Kiệt về phòng mình trước, không ngủ ngay mà đắp tay lên trán, nhớ lại đề nghị ban nãy của ông.
Có người mói Nam Giang là một thành phố nhỏ cũng đúng, mọi ngõ ngách trong thành phố này đều mang theo quá khứ của Kiệt, có những nơi gợi nhắc đến kỷ niệm đau thương trong lòng.
Ông Toàn từng nói, con người ai cũng có lúc nhớ chuyện cũ, nhưng Kiệt cảm thấy nếu cứ ở lại đây, cho dù cả ngày chỉ toàn quanh quẩn trong doanh trại của đơn vị đặc công thì nơi đó cũng có dấu chân của Thanh bước qua. Ngày nào cũng tỏ ra mình ổn thì chẳng khác gì tự lừa dối bản thân, mà ngày nào cũng âm thầm gặm nhấm chuyện xưa vậy thì hại đến tinh thần, mà nếu bộc lộ cho người ngoài thì chẳng thể nào tìm được người thực sự hiểu mình, cho dù người đó có là đồng đội thân thiết đến mức nào đi chăng nữa.
Cách duy nhất để lãng quên quá khứ, chính là phải rời đi.
Khoảnh khắc trước khi chìm vào giấc ngủ, Kiệt đã chốt hạ quyết định của mình.