– phải…!!- Giọng nhỏ như nghẹn lại… cứ như thể mọi thứ đang sụp xuống chân nhỏ,Hy không muốn Nam đau lòng,nhưng phải dối lòng mình nhỏ thà để Nam hận mình còn hơn… Nam im lặng,cụp đôi mắt mình lại,cái không khí yên ắng này khiến như thiêu đốt tim gan nó,khó chịu Hy cuối cùng cũng nên tiếng
– Rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng hỏi em những chuyện như vậy được không? – Hy cố thổi vào giọng mình chút sinh khí,trong lòng nhỏ chỉ muốn thà anh cứ mắng nhiếc nhỏ còn hơn im lặng thế này
– không có gì,anh về phòng đây…- cái giọng ngang phè của Nam khiến nó thấy hụt hẫng
– là anh đang chịu đựng,anh cười phớt lờ mọi lời em nói,làm như mình ổn nhưng lòng anh đau lắm phải không?- nó thẳng thắn nói
– thiên hy à,em thật ngốc! – Nam cắt ngang rồi bước qua,nó vẫn không thực sự hiểu điều gì trong câu nói của anh,gương mặt Nam mang đầy vẻ lãnh đạm,cái nhìn của anh chưa bao giờ u uất đến vậy,nó vẫn đứng nguyên như thế nhìn Nam bước ra khỏi phòng…
Bên ngoài cửa phòng,Nam đứng tựa lưng vào tường,cơ thể bỗng nhiên không còn trọng lực,có phải anh quá lo lắng mà làm nó tổn thương không,Nam ôm lấy đầu mình hối hận… cùng một tâm trạng với anh nó dĩ nhiên chẳng thể vui được,cứ như thể tất cả lại mới chỉ xảy xa vào ngày hôm qua… Và hôm nay sau bao nhiêu ngày tưởng chừng nỗi đau đã thuyên giảm đến mức nó có thể chịu đựng được, cái quãng thời gian ngắn ngủi ấy,được gặp Âu Thần là hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời nó… quay trở lại với hiện thực,nó phải làm gì bây giờ,rốt cuộc Nam đang lo lắng điều gì,những điều Nam nói ám chỉ đến chuyện mà nó chưa từng nghĩ đến dù chỉ một lần,rằng nó phải đi tìm anh… đang mải miết với những suy nghĩ mông lung thì Mạc Uyên bước vào,trên tay bế Nhất Thiên với nụ cười rạng rỡ,hẳn là từ khi có thằng bé,tất thảy mọi người ai cũng hạnh phúc… Thấy Mạc Uyên vào nó vội vàng đứng dậy,đặt bình hoa lại bàn và cố tỏ ra không có chuyện gì
– Nhất Thiên ngoan quá,chơi với em suốt mà không khóc tí nào… chị nhìn này… ánh mắt nó đẹp thật đấy….
– Vậy tốt quá,chị sợ nó sẽ quấy mẹ và chẳng chịu để em giữ…
– Tự nhiên muốn một đứa như thế này quá! Hi
– Chị nghĩ anh Việt là người tốt,em hãy giữ lấy anh ấy…
– Em biết mà… à anh Nam nhắc chị chưa? Nó ngớ người một lúc rồi mới nhớ ra hôm nay sinh nhật con bé,và Nam sẽ đưa nó đi… nhắc đến mới nhớ buổi tiệc tối nay nó bây giờ chẳng có chút hào hứng nào,nó biết đối mặt anh thế nào đây,tự nhiên mọi thứ lại trở lên khó xử thế này… Hy cười cho qua
– à anh ấy nhắc chị rồi! Nhưng…
– em sẽ nhờ mẹ trông Nhất Thiên,chị đừng lo…-Uyên ngắt lời,trông con bé vui như thế làm nó cũng không dám từ chối mặc dù suy nghĩ ấy chỉ vừa mới loé lên trong đầu nó… Hy ngậm ngùi cười trừ,rồi nói con bé hãy về phòng chuẩn bị để Nhất Thiên đấy nó bế một lúc,tối sẽ bế đến phòng mẹ… Uyên cũng vui vẻ đồng ý,trước khi ra khỏi phòng còn không quên hôn vào trán thằng bé…
“Nhất Thiên,mẹ phải làm sao đây? Nếu cha con còn sống,liệu có đi tìm mẹ… cha con sẽ hận mẹ phải không?”- Hy ôm Nhất Thiên vào lòng,đôi mắt quả giống Thần,sống mũi cao cùng nước da trắng,tất cả đều giống in như đúc… “mẹ nhất định sẽ nuôi con trở thành một người tốt và tài giỏi như cha con”…
8 giờ tối,sau khi đưa Nhất thiên đến phòng mẹ,trong lòng cứ thấy thấp tha thấp thỏm,rằng nếu phải gặp Chấn Nam nó nên nói gì,Hy cứ thế bước trở về phòng mình,mở tủ lấy một bộ đồ mà đợt trước Nam đã mua cho nó mà chưa từng có dịp mặc,sau một hồi chọn lựa,là một bộ váy không quá hở hang mà thực tình đồ Nam chọn bộ nào cũng thiếu vải,nếu Nam ở đây nhỏ đã tức tối mà than vãn với anh… nó chẳng hợp với mấy bộ thế này… Bộ váy màu vàng kim đính đá bắt mắt khoét sâu để lộ rõ một khuôn ngực quyến rũ,nó miễn cưỡng mặc vào và trang điểm không quá đậm,mái tóc đen được làm xoăn thả xuống bờ vai…
“Nam,em có chuyện muốn nói”…. “Chấn Nam anh làm sao vậy?” Không được “Chấn Nam,anh đang lo lắng chuyện gì phải không,anh có thể nói với em…” Hy bên trong cứ đi đi lại lại lặp lại những câu nói trước khi gặp Chấn Nam,nhỏ sẽ buộc phải mở lời nếu anh vẫn tiếp tục giận dỗi nhỏ,chính xác là từ lúc anh rời khỏi phòng,anh còn chẳng đến tìm nó nữa,ít nhất cũng nên đến hỏi nó đã chuẩn bị thế nào chứ, thật là muốn giận tím mặt mà
Reng… reng!!
Tiếng chuông điện thoại đã reo vang khiến Hy giật bắn mình,là số của Chấn Nam,nhỏ thấy thế liền vui mừng nghe máy,trong lòng bớt lo lắng một chút
– Em không định đi sao,anh thấy em đi lại trong phòng nãy giờ rồi đó!-vẫn cái chất giọng quen thuộc có phần trêu trọc của Nam,Hy ngó ra ngoài tấm cửa kính lớn chưa kéo rèm từ sáng,Nam đang đứng dưới xe ngước lên… nhỏ ngượng ngùng quay vội đi rồi thở dài vì nãy giờ anh không nghe thấy những lời nói lúc nãy
Dưới nhà,chiếc xe đen đỗ giữa khoảng sân rộng lớn,Nam trên người mặc bộ vest đen lịch thiệp,tay đút túi quần đứng dựa lưng vào xe,mái tóc vuốt keo bóng loáng khiến gương mặt của anh thêm phần cuốn hút, nhìn thấy nó trong bộ váy quyến rũ,khiến Nam mất vài giây định hình, anh thốt lên trong lòng mình rằng nó thật xinh đẹp,Nam cứ nhìn cho đến Hy đi lại gần mình,chiếc giày cao gót khiến nhỏ hơi khó chịu, nên đi lại có vẻ hơi rề rà, Nam để ý ngay anh đưa tay đỡ lấy nó giọng trầm ấm
– Nếu thấy vướng víu,anh sẽ đưa em đi thử đôi khác!- nam nhìn vào đôi chân của nó, Hy thì không thấy thoải mái chút nào là chiếc váy quá hở hang,một tay nhỏ che ngực tay còn lại giữ lấy mép váy mà ngượng chín cả mặt
– Không sao,em ổn! – nhỏ chỉ kịp nói thế vẫn không biết nên đối mặt với anh thế nào,cũng chẳng biết phải tiếp chuyện anh ra sao thì thật may là Nam vẫn tỏ ra bình thường… chẳng biết Nam có nhận ra sự ngượng ngịu trên khuôn mặt nó không mà anh đã cởi chiếc áo khoắc trên người quàng vào người nó,cử chỉ ân cần mở cửa xe mời nó vào trong. Nó bên trong xe chiếc áo khoắc của Nam làm nó thấy thoải mái hơn một chút, Hy bắt đầu mở lời phá tan bầu không khí im lặng
– Chấn Nam,em…- Hy cố đưa vào giọng mình một chút hối lỗi
– Anh xin lỗi,đã hỏi em những điều đó! đừng suy nghĩ nhiều nữa! Anh luôn yêu em…- Nam lại nhắc lại lần nữa,câu nói đó làm nó yên lòng nhưng lại khiến nó thấy nặng nề… phải nó đã rất sợ hãi một ngày Nam không quan tâm đến nó nữa,điều đó thật kinh khủng…
– Sau này có chuyện gì anh có thể hứa nhất định phải nói cho em biết không,như là anh đang nghĩ gì… liên quan đến em chẳng hạn…- đó là lần đầu tiên nhỏ đưa lời đề nghị ai đó làm gì cho mình,nhỏ không muốn bất cứ điều gì làm anh tổn thương
– Được,anh hứa! -Nam tức thảy trả lời,cuối cùng anh cũng cười,nụ cười làm dịu những nỗi lo lắng trong lòng nó lúc này
– em cũng phải hứa với anh một chuyện…- Nam quay sang giọng cà khịa,nó nhíu mày lại đang ngâm nghĩ xem anh có thể bắt nó hứa điều gì,chỉ nghĩ anh có thể đưa ra điều kiện gì đó mà nó không làm được, nó quay ra trước lưỡng lự vài giây trước khi nhận lời anh,Nam lại tiếp tục nói,lần này thì nghiêm túc hơn
– Việc đơn giản thôi,nhất định phải hạnh phúc! Em hứa với anh được chứ!
– Em hứa!- giọng nhỏ chỉ đủ Nam nghe,nếu giờ không phải trong xe,nó có lẽ đã ôm lấy anh mà cảm động,suy cho cùng vẫn là anh quan tâm đến nó… Hy tự thấy ân hận vì đi so đo với anh… Chấn Nam quay sang nhìn,anh cười vì cái dáng vẻ ngốc ngếch đấy của nó.