Vương lão thái thật ra có hơi sợ Thiệu Vân An. Nhi tử, nhi nữ và nam nhân đều khuyên bà, bà trừng mắt nhìn Vương Thư Bình và Vương Tứ thẩm một cái, bắt lấy tay Vương Tại tranh, kéo Vương Xuân Tú xuyên qua đám người xây xem, tìm cái bàn trống ngồi xuống. Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Vương Chi Tùng cúi đầu, hận không thể đào một cái hố nhảy xuống.
Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An dẫn hai lão phu thê Sầm viện trưởng, vài vị chưởng quầy vào tham quan nhà mới. Tham quan xong, hai người mời mọi người vào phòng uống trà. Sầm viện trưởng đến, đây hoàn toàn là một tin tức chấn động. Triệu Hà kể cho Thiệu Vân An biết chuyện ngoài tiền viện, Thiệu Vân An vẻ mặt không đổi, chỉ nói với Triệu Hà tuyệt đối không được để nhà Vương lão thái tiến vào.
Phu thê Sầm viện trưởng ngồi ở chủ vị. Lý chính, Vương Văn Hoà, Tôn tộc trưởng cùng vài vị lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn tiếp đón. Ngày thường mấy người họ làm gì có cơ hội tiếp xúc với Sầm viện trưởng gần thế này. Hôm nay nhờ có quan hệ của Thiệu Vân An, bọn họ mới có cơ hội này, vừa vui sướng, vừa câu nệ. Đối với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh càng thêm nhiều phần kính nể và kiêng kỵ.
Thiệu Vân An nhờ người gọi Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức tiến vào, hắn cũng biết đối với mọi người đây là cơ hội khó gặp. Sầm viện trưởng không chỉ tặng phong bao lì xì, còn tự tay viết tranh trữ. Thiệu Vân An cung kính nâng hai tay tiếp nhận. Đối với cổ nhân mà nói, tranh vẽ của chính mình chỉ có thể mang tặng, trừ phi khốn cùng túng quẫn mới có thể đem bán. Cho nên ở cổ đại, mặc dù có tiền cũng khó mua được tác phẩm đẹp từ danh nhân. Tranh vẽ của Sầm viện trưởng tuyệt nhiên là vạn kim khó cầu! Quan, Trần hai vị phu tử cũng tặng tranh tự mình vẽ, so với thu được vàng thật, bạc trắng, Thiệu Vân An còn yêu thích thứ này hơn.
Thiệu Vân An nhờ Triệu hà mang mấy đứa nhỏ đang chơi ở hậu viện vào, nhân cơ hội này gặp gỡ Sầm viện trưởng và hai vị phu tử. Chỉ chốc lát sau, Triệu Tùng Bác, Vương Diễn mang theo Thanh nhi, Ni tử, Vương Vũ Đình, Đường Căn Sinh và vài hài tử khác kéo nhau tiến vào, đều là mấy hài tử có gia đình quan hệ thân thiết với Vương Thạch Tỉnh, trong đó có cả hài tử của Vương Hạnh và Tôn Nhị Giang. Trừ bỏ bốn hài tử theo Sầm viện trưởng học phụ đạo, các hài tử còn lại, dưới sự dẫn dắt của Triệu Tùng Bác và Vương Diễn, đều khom lưng cung kính, ra dáng bái kiến Sầm viện trưởng, bái kiến hai vị phu tử.
Tâm tình Sầm viện trưởng thoạt nhìn rất tốt, còn hỏi mấy hài tử đã đi đọc khoá hay chưa, có biết nhận mặt chữ hay chưa? Mấy hài tử này đều đã bắt đầu đi đọc khoá. Thiệu Vân An nói với viện trưởng chuyện lý chính cùng các tộc trưởng trong thôn nguyện ý quyên góp tiền cho hài tử trong thôn đọc sách, còn có khen thưởng cho hài tử có thành tích tốt. Thiệu Vân An đưa cả Vương Văn Hoà vào, để tránh ông khỏi xấu hổ. Còn đặc biệt giới thiệu Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức cho Sầm viện trưởng, với tư cách là phụ thân Triệu Tùng Bác và Vương Diễn.
Sầm viện trưởng khen ngợi Triệu Tùng Bác và Vương Diễn rất chăm chỉ, cũng có tính nhẫn nại. Tuy nói không thể so được với hài tử tâm tư linh mẫn khác, nhưng hai bé chỉ cần duy trì nỗ lực hiện tại, tương lai ngày sau có cơ hội rất lớn vào Quốc tử giám đọc sách. Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình nghe xong thì kéo hài tử nhà mình dập đầu tạ lễ Sầm viện trưởng. Lý chính cùng Vương Văn Hoà cũng là thiên ân vạn tạ, không thể che được giọt nước mắt trên khóe mắt. Tôn tộc trưởng rất nóng lòng nhưng không có cách nào. Trước mắt Tôn thị thật đúng là không có hài tử nào có năng khiếu đọc sách. Tôn Nhị Giang cùng Vương Thạch Tỉnh là bằng hữu, nhưng Tôn Nhị Giang hiện tại chỉ có một nữ nhi, không thể lại nhờ vả cho nữ nhi và Ni tử cùng nhau học cầm.
Sầm viện trưởng không nhắc đến Vương Thanh, không phải Vương Thanh không tốt, mà là không cần phải làm vậy. Có cha nhỏ Thiệu Vân An, tương lai phát triển sau này của Vương Thanh chắc chắn không hề kém cỏi, chư vị đang ngồi ở đây trong lòng đều minh bạch.
Bọn nhỏ được Sầm viện trưởng chỉ dạy, Thiệu Vân An để bọn chúng ra ngoài chơi. Quách Tử Du bưng điểm tâm lên, là Quách Tử Mục làm, dùng để mời các vị khách quý nhấm nháp. Tiệc chính một chốc nữa mới có thể khai. Sầm viện trưởng biết sự tình hai huynh đệ Quách gia, nhưng có người khác ở đây, ông không tiện hỏi nhiều. Hộ tịch Quách Tử Du và Quách Tử Mục là do Sầm viện trưởng viết thư nhờ đồ đệ ở Cẩm Châu phủ đi hỗ trợ. Đối với Quách Tử Du, Sầm viện trưởng cũng cảm thấy đáng tiếc, chẳng qua Quách Tử Du không muốn tiếp tục tham gia khoa khảo, Sầm lão cũng không thể ép buộc.
Quách Tử Mục làm điểm tâm là bánh rán chiên đậu phộng mè. Bột trộn với trứng gà bao bên ngoài quả hạnh nhân, đậu phộng và mật ong, chiên trong chảo sau đó lăn qua một lớp mè rang. Bánh rán này là Thiệu vân An dạy cho Quách Tử Mục. Quách Tử Mục phụ trách bàn tiện cho nhóm khách quý hôm nay, tiệc buffet bên ngoài Vương Thạch Tỉnh nhờ vài người quen tay trong thôn đến làm.
Đĩa bánh rán đem lên nhận được cơn mưa lời khen, Thiệu Vân An còn hứa hẹn mỗi người khi về sẽ nhận được một hộp quà bánh rán. Hứa chưởng quầy ăn xong cái đầu tiên liền có suy tính riêng. Thiệu Vân An làm bộ không nhìn thấy vẻ toan tính trên mặt ông.
Toàn bộ người thôn Tú Thuý hôm nay tụ tập lại nhà mới của Vương Thạch Tỉnh, những khu vực khác trong thôn trở nên yên tĩnh lạ thường. Một cỗ đại xa bốn ngựa kéo, theo sau là sáu người hộ vệ cưỡi ngựa hướng về thôn Tú Thuỷ. Vào đến thôn, không thấy một ai, xa phu cũng không hoảng loạn, dường như trong đầu biết rõ các thôn dân đang ở đâu, hướng theo đường mòn chạy về hướng tây.
Triệu Hà vội vã bước chân vào chính sảnh, nhìn mọi người nói. “Vân An, Thạch Tỉnh, có người tới. Là mã xa bốn ngựa kéo!”
Thiệu Vân An ngạc nhiên, nhìn về phía Sầm viện trưởng, chẳng lẽ đại ca trở lại? Sầm viện trưởng nói. “Hai người các ngươi ra xem thử đi!”
Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đứng dậy theo Triệu Hà ra ngoài. Thiệu Vân An nói nhỏ với Vương Thạch Tỉnh. “Không lẽ đại ca trở lại?”
“Rất có thể.”
Hai người đi ra tiền viện, các thôn dân ở tiền viện cũng đang sôi nổi nhìn ra ngoài cổng, mã xa bốn đầu ngựa mau chóng tiến đến trước mặt. Một người nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An hét một tiếng vọt tới.
“Vương Thạch Tỉnh! Đồ nghịch tử bất hiếu!”
Triệu Hà nhanh tay lẹ mắt vội vã cản người, Vương Thạch Tỉnh nháy mắt âm trầm. Kéo Thiệu Vân An lui về phía sau một bước, lạnh giọng nói. “Khách quý tới, ngươi cứ việc nháo!”
“Ngươi cái đồ nghịch tử bất hiếu! Lấy tên sao chổi không cần thân cha nương! Dựng nhà lớn như vậy cũng không cho chúng ta vào cửa, ngươi chính là cái đồ bất hiếu!”
Vương lão thái ngồi bệt xuống đất bắt đầu gào khóc. Thiệu Vân An nắm tay Vương Thạch Tỉnh để hắn chớ lên tiếng. Vương tứ thẩm nhờ vài vị lão thẩm khác kéo Vương lão thái lên, Vương Chi Tùng cũng nôn nóng kéo nương mình, nói bà không nên nháo. Nhưng Vương lão thái đã hạ quyết tâm phải nháo đến long trời lở đất, bất kể Sầm phu tử là ai. Bà nghe thấy huyện lệnh đại nhân không có mặt, Sầm viện trưởng quản thiên quản địa, có thể quản chuyện nhi tử bất hiếu hay sao? Trong mắt Vương lão thái, nhi tử mừng tân gia, không cho bà xông nhà, cũng không cho vào, thậm chí không cho bà đến ở chính là bất hiếu, nói toạc ra là lần này bà chiếm lý.
Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An thoải mái tiêu tiền khiến Vương lão thái ghen tỵ đến đỏ mắt, phẫn hận thật lâu, toà nhà còn xinh đẹp hơn cả nhà của viên ngoại mà lại không có phần của bà, Vương lão thái bị ghen ghét hận thù che mờ mắt, giờ này làm sao còn bận tâm đến công danh của nhi tử, chỉ muốn Vương Thạch Tỉnh chịu nhận lỗi, để bà vào ở. Vương Xuân Tú ở bên cạnh không hé răng, nàng cũng hy vọng có thể dọn vào. Toà nhà tốt như vậy, đại ca lại có tiền, chắc chắn sẽ thuê kẻ hầu người hạ, nàng còn không phải chân chính là đại tiểu thư sao! Nàng đã sớm chịu hết nổi cảnh cả ngày giặt quần áo, nấu cơm, uy heo, uy gà. Lại nhìn Ni tử hiện tại mang đồ trang sức quý giá, nếu lần nữa ở cùng chỗ, nàng còn sợ thiếu mấy thứ này?
Tiền viện bị Vương lão thái quậy xáo trộn hết lên. Xe ngựa dừng lại, Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh ra ngoài đón khách, căn bản không thèm để ý tới Vương lão thái ngang ngược vô lý. Vương Chi Tùng nhìn thấy có khách tới, gấp đến độ đỏ cả mặt, lần này không phải huyện lệnh đại nhân chứ?
“Nương, ngài đứng lên, đừng náo loạn! Có người tới!”
“A… thân nhi tử bất hiếu, cưới đồ sao chổi về liền không nhận nương, mệnh ta sao khổ thế này a! Nhà lớn như vậy lại không cho ta vào cửa…”
Xe ngựa dừng hẳn, xa phu nhảy xuống xe, ở bên cạnh đặt xuống một chiếc ghế thấp, sau đó xốc màn xe. Khách bước xuống xe đầu tiên nhìn Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mỉm cười ôn hoà, tiếp theo nhíu mày nói. “Vân An, Thạch Tỉnh, tới gặp khách quý!”
Hai người vội vàng tiến lên một bước, không để ý tiếng la lối khóc lóc phía sau.
“Hôm nay không phải tân gia sao? Sao lại có tiếng khóc thế kia?”
“… Cưới tức phụ quên nương… đồ sao chổi…”
Theo một tiếng nói âm nhu, một vị nam nhân sắc mặt trắng nõn, môi hồng răng trắng, khuôn cằm thon gọn từ trên xe bước xuống. Tưởng Khanh Ninh giới thiệu. “Đây là An đại nhân.”
“Thảo dân bái kiến An đại nhân.” Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An lập tức hành lễ.
Vị An đại nhân này tỉ mỉ đánh giá Thiệu Vân An từ trên xuống dưới một phen, hướng hai người gật đầu, lại hỏi. “Bên trong là chuyện gì thế?”
Thiệu Vân An cười khổ. “Hồi An đại nhân, một lời khó nói hết.”
Một người khác từ trên xe đi ra, Tưởng Khanh Ninh nói. “Đây là gia huynh, gọi Khang thần đại ca là được.”
Thiệu Vân An vội đáp. “Thiệu Vân An gặp qua Khang thần đại ca.”
Vương Thạch Tỉnh theo sau. “Vương Thạch Tỉnh gặp qua Khang thần đại ca.”
“Đây là nhà nhi tử ta, là của ta… không cho ta ở… đồ bất hiếu… đồ sao chổi…”
Huynh trưởng Tưởng Khang Ninh, Tưởng Khang Thần ôn hoà mỉm cười với hai người. “Khanh Ninh cứ hay nhắc về các ngươi.” Sau đó tò mò hỏi. “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tưởng Khang Ninh nói. “Lại là Vương Chu thị.” Y vừa nói xong, Tưởng Khang Thần và vị An đại nhân lập tức hiểu rõ, xem ra đã biết rõ sự tình nhà họ Vương. Ngay sau đó, Tưởng Khang Ninh quay sang Thiệu Vân An nói. “Vân An, đại ca không tới muộn chứ? Đại ca đói bụng lắm đây, ngươi làm vài món ngon ngon cho đại ca đi!”
Y nói lời này xong, đừng nói Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh kinh ngạc, các thôn dân vây xem đều há miệng ngạc nhiên. Huyện lệnh đại nhân là đại ca của Thiệu Vân An?
Thiệu Vân An nhanh chóng hoàn hồn, cười hì hì nói. “Không muộn, không muộn, vừa lúc, lát nữa ta liền làm mấy món ăn sở trường mời An đại nhân, đại ca và Khang thần đại ca thưởng thức.”
Vương Thạch Tỉnh vươn tay, hướng dẫn mọi người vào tiền viện, Tưởng Khang Ninh nói. “An đại nhân và huynh trưởng muốn ở lại đây mấy ngày, các ngươi sắp xếp một chút.” Y liếc nhìn sáu người tuỳ tùng và xa phu theo đến.
“Đại ca cứ yên tâm, ta ngay lập tức sắp xếp, thỉnh An đại nhân, đại ca và Khang Thần đại ca trước tiên theo Tỉnh ca vào nhà.”
Sau khi Tưởng Khang Ninh tự xưng là “đại ca”, trong chốc lát, tiếng khóc nháo trong tiền viện liền ngừng hẳn. Vương Thạch Tỉnh mang ba vị khách quý vào chính sảnh. Thiệu Vân An gọi Triệu Hà tới cùng hắn đi an trí những người khác. Đi vào tiền viện, Tưởng Khanh Ninh nhìn thấy Vương lão thái quỳ sấp trên mặt đất bị túm lên. Y nhàn nhạt liếc bà một cái. Một cái ánh mắt liền khiến Vương lão thái và Vương Chi Tùng cả người phát lạnh. Vương Xuân Tú vốn tỉ mỉ trang điểm cũng không dám tiến lên.
Tưởng Khang Ninh lên tiếng. “Vương Chi Tùng, mẫu thân ngươi thân mình không khoẻ, ngươi nên mang bà trở về, đừng ở chỗ này quấy rầy khách quý.”
Vương Chi Tùng cả người run rẩy, cúi đầu kéo mẫu thân rời đi. Vương lão thái không dám la lối khóc lóc, nhìn thấy Huyện lệnh đại nhân lại nhớ đến ba mươi đại bản kia. An đại nhân cũng nhấc mắt nhìn người nhà bọn họ một cái, chẳng qua trong mắt trần trụi vẻ khinh miệt rõ rệt như đang xem một đám bụi đất không hơn. Vương Thạch Tỉnh dù là liếc mắt cũng không thèm liếc đến thân mẫu một cái. Ba vị khách quý theo Vương Thạch Tỉnh vào trong, Thiệu Vân An cùng Triệu Hà cũng đem bảy người theo sau dẫn đi. Chốc lát nữa, Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức chắc hẳn không hợp ở trong này, Thiệu Vân An tính toán đem người giao cho hai người họ tiếp đón.
Sau khi hai nhóm khách nhân tiến vào chính viện, Vương Chi Tùng kéo Vương lão thái lảo đảo chạy đi, Vương lão thái cũng không dám la lối. Vương Đại Lực trầm mặc kéo Vương Tại Tranh đúng lúc đuổi tới. Lúc về, ông kéo Vương Xuân Tú theo, nhưng nàng cố ý tránh thoát khỏi tay phụ thân, muốn lưu lại. Vương Đại Lực nhìn nàng một cái, rồi rời đi. Cũng không ai đuổi Vương Xuân Tú đi cả, tất cả mọi người đều im lặng, vẫn còn đang trong dư chấn Huyện lệnh đại nhân là đại ca Thiệu Vân An.
Vương Xuân Tú lần nữa ngồi lại vị trí cũ, ánh mắt không tự giác hướng về phía cửa chính viện. Hiện tại, tâm tư trong lòng nàng không hề đặt ở việc mẫu thân trước mặt huyện lệnh đại nhân bị mất mặt, đệ đệ ở trước mặt huyện lệnh đại nhân mất hết uy tín, mà là, nàng làm thế nào mới có thể gặp mặt huyện lệnh đại nhân. Lồng ngực nàng đập thình thịch, huyện lệnh đại nhân là đại ca Thiệu Vân An, nếu, nếu nàng có thể làm Thiệu Vân An nhận thức nàng là muội muội, nói không chừng, nói không chừng nàng có thể làm chính thê của huyện lệnh đại nhân! Vương Xuân Tú tự động bỏ qua nương, đệ đệ, đại ca ở nhà chịu đủ mọi loại bất công, chỉ còn lại suy nghĩ làm sao để Thiệu Vân An thừa nhận nàng, sau đó là đại sự trở thành huyện lệnh đại nhân chính thê.