Nhất là lúc đọc đến đoạn tiểu nha hoàn truyền thư hộ, Thái phó đại nhân lập tức liên tưởng tới toàn bộ quá trình cẩu thái y thông qua tiện tỳ Xảo Nhi kia đưa tình diễn ý với Hoàng đế.
Cái tên biên soạn ra loại sách tầm thường này không có khuê nữ trong nhà sao? Nếu như nuôi được một thiên kim non nớt mềm mại thì đều giơ cao đũng quần chờ tiểu thử nghèo hèn buồn khổ đến gây tai họa sao?
Trong lòng mắng to hoang đường, đồng thời Thái phó nghĩ hoàng thượng đã đọc loại sách sai này vài năm, sợ là trúng độc đã sâu, sách nữ giới cũng không sửa được. Nếu không thì lấy độc trị độc, học tư tưởng trong sách dỗ dành cho giai nhân vui vẻ.
Chỉ là gần đây ban ngày bận quá, cũng chỉ có thể bớt chút thời gian có ánh trăng, kéo giai nhân hóng gió đêm trên hồ. Tiếc rằng thiếu đi ánh mặt trời là mất đi hương vị.
Nhìn Long Châu ngáp mấy lần, Thái phó cảm giác mình sao lại có thể tin mấy quyển sách nát nên làm đồ nhóm lửa kia chứ, tâm tình lập tức kém đi.
Niếp Thanh Lân lại buồn ngủ, nhưng ánh mắt như thế này vẫn nhìn ra được, lập tức mở to mắt, nói: “Sao lại có thể như vậy? Trước kia trẫm chưa từng du hồ vào buổi tối, thích thú vô cùng. Thái phó vẫn nên rải giấy tiền vàng mã nhanh một chút, không nên để lỡ thời cơ!”
“…”
Mặt Thái phó âm trầm truyền lệnh cho thuyền hoa cập bờ, bước trước lên bờ, đi về phía trước vài bước, lại vòng trở lại, đẩy thị nữ đang chuẩn bị nâng công chúa sang một bên, giơ tay ôm lấy công chúa đang có chút ngốc, thả vào bờ, không nghĩ là lên bờ thì tinh thần công chúa lại tỉnh táo.
“Thái phó, nếu không gấp thì đi vào quầy hàng phía trước ăn một chén mì có được không?”
Bởi vì trước khi tham gia pháp hội, Cát Vân Nhi từng cố gắng hết sức đề cử mì ngoài chợ ăn ngon vô cùng. Lúc này đột nhiên ngửi thấy mùi hương của sạp hàng nhỏ, bụng bắt đầu kêu. Vì trong chùa thường có thư sinh đến nhờ, ngoại việc khổ học, đến đêm tới đây mua mì ăn khuya, cho nên bình thường sạp hàng kia qua nửa đêm mới thu quán.
Thái phó nhìn sạp hàng, mày chau lại, từ trước đến nay hắn rất chú ý việc ăn uống, loại đồ ăn ven đường không sạch sẽ này không được cho vào miệng!
Nhưng khi nhìn thấy Long Châu lộ vẻ thèm ăn, Thái phó nghĩ nghĩ gật nhẹ đầu, quay người nói với thị vệ bên người: “đi mời ông lão đầu bán mì đó vào phủ bản Hầu, bảo hắn làm hai chén mì”
Niếp Thanh Lân cũng hối hận mình lắm miệng, thấy lão nhân gia chuẩn bị thu quán bị thị vệ quát liên tục, cũng không đành lòng nói: “Được rồi, quà vặt thế này ăn ven đường mới thích, ăn trong phủ lại mất hương vị, vẫn nên nhanh chóng hồi cung!”
Thái phó lại không di chuyển, cau mày nghĩ nghĩ, kéo bàn tay nhỏ bé của Niếp Thanh Lân, đi tới sạp hàng kia.
“Hai chén mì.”
Lão gia tử vốn chuẩn bị thu quán, thấy một nam tử áo trắng anh tuấn mang theo tiểu nương tử xinh đẹp đột nhiên muốn ăn mì, quả thật lại càng hoảng sợ, đoán là là Long Vương trong hồ hiện hình, trong đêm mang theo tiên nữ cá chép đến đòi cái ăn, nhưng lại nhìn đội quan binh đằng sau họ, bị dọa râu ria vểnh hết lên: “Vị…đại nhân này, lão chỉ còn một phần, cố gắng có thể làm được một chén.”
nói xong tay chân nhanh nhẹn đun nước, cho mì vào, sau khi nấu xong lại rưới lên một thìa tương ớt đầy rồi bưng lên.
Có một tiểu thái giám muốn thử, nhưng Thái phó lại khoát tay, tự cầm lấy thìa nếm thử, cảm thấy không có vấn đề, liền bưng cho công chúa: “Mùi vị không tệ, ăn đi!”
Lúc này Thái phó thu lại sự lạnh lùng trên triều, Niếp Thanh Lân cảm thấy có hơi mất tự nhiên, vội vàng múc một miếng bỏ vào miệng.
Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, ho khan không ngừng, Đan ma ma đứng ở một bên bước đến xách lão đầu bán sao thủ lên, trợn mắt hỏi: “Lão già kia, bỏ cái gì vào trong bát? Giải dược ở đâu?”
Lão đầu bị dọa đến bật khóc: “Lão hủ làm vẫn luôn sạch sẽ, tay chân không cho vào nồi, chỉ cho vào thìa dầu cay, nhìn tiểu thư thế này là bị cay đấy, uống chút nước lạnh cho đỡ cay.”
Thái phó nắm cả eo của Long Châu, nhưng lại cười run lên, cởi bỏ sự hờn dỗi trên thuyền. Niếp Thanh Lân sặc đến mức chảy nước mắt, trong cung có bao giờ nếm thử mấy món cay đâu, cảm giác kia trên đầu lưỡi thật giống như cái đinh nghiền nát mọi thứ.
Lời Vân Nhi nói không thể tin! Cái loại mì cay này ngon ở chỗ nào, lòng dạ Thái phó đại nhân lại xấu như vậy, uổng cho nàng còn cảm động hắn ăn thử trước, cố ý không nhắc đến vị cay như lửa đốt để làm nàng tỉnh ngủ.
Thái phó cười nhận bình trà nhỏ trong tay thái giám, cúi đầu cho bé con trong ngực đang chảy nước mắt uống, lại không để ý đến một ánh mắt thâm trầm đang nhìn về hướng họ…
Ven hồ mới là chùa Hàn Hương, cửa sổ ở Tàng Kinh Các đối diện ven hồ mở rộng, một bóng đen đứng lặng bên cửa sổ, vẻ mặt khó lường nhìn chăm chú đôi nam nữ thoạt nhìn rất xứng đôi cách đó không xa.
Hôm nay vốn hẹn người ở chỗ này, lại không nghĩ đến lại thấy người vốn là không có khả năng xuất hiện lại ở đây.
Khi ở đây tĩnh lặng không có bóng người, Cát Thanh Viễn mới buông xuống tất cả mặt nạ, cười lạnh nhìn nam nhân quyền cao chức trọng ôm nữ tử xinh đẹp đáng yêu trong ngực.
hắn hơi nhắm mắt lại, hít thở sâu một cái, giống như cảm nhân được mùi thơm ngọt mà chỉ mỗi hắn biết trên người con gái đó.
Nếu quyền lực cũng có hương vị, thì phải là như thế này chăng?
Mùi thơm kia như có như không, trêu chọc mỗi mạch máu trên người, như ngàn vạn cơn sóng lao nhanh trong người, làm cho người không tự chủ được, điên cuồng khó thể ức chế mà sa vào. Thông qua đỉnh cao quyền lực lại có phần thưởng ngọt ngào đến mức này, làm sao kiêu hùng khôngkhom lưng…
