Chuyện này thật sự khó mà mở miệng, Dương Cửu Lang do dự hồi lâu, đầu tiên là bái y một cái sau đó mới nói với vẻ mặt đưa đám: ”Thật xin lỗi! Ta ném cháu trai lớn của em đi rồi!”
”Hả?” Trương Vân Lôi không tưởng tượng nổi mà nhìn hắn.
Mặt của Dương Cửu Lang lộ vẻ khó xử, vội vàng giải thích với y: ”Là vào hôm ở tiệm của ông chủ Kim, trong cơn giận ta dẫn em đi tìm Cửu Lương, bỏ lại Đại Lâm một mình ở đó, sau đó…Sau đó trên đường về quên đón nó về…Nó cũng không về nhà…Mấy ngày đó tâm trạng của ta không tốt, cũng không đi tìm nói..Ta cũng vừa mới nhớ ra thôi…”
Giọng của Dương Cửu Lang càng nói càng nhỏ, Trương Vân Lôi trợn tròn mắt nghe hắn nói, ngây người nhìn hắn một hồi lâu như hóa đá, đột nhiên hít sâu một hơi, nhào qua kéo lấy hai bên tai hắn!
”Dương Cửu Lang! Ngươi trả cháu trai cho ta!!”
Tiếng thét này có thể nói là kinh thiên động địa, tài xế sợ đến mức tay khẽ run lên, chiếc xe lập tức lạng lách như con rắn trên đường, những người đi đường cũng bị tiếng thét này dọa sợ, xôn xao dừng bước, trợn tròn mắt nhìn chiếc xe kia lao đi.
Vừa vặn lúc ấy chiếc xe đi ngang qua Minh Nguyệt Lâu, Quách Kỳ Lân đang ăn cơm trên sân thượng lầu hai, nghe thấy tiếng thét cháu trai lớn kia của Trương Vân Lôi cũng sợ đến giật mình, vội vàng nghiêng đầu nhìn xung quanh, không phát hiện ông cậu ở gần đó, Quách Kỳ Lân nhún vai, chắc là nghe nhầm rồi, ai mà không có cháu trai lớn chứ!
”Đại Lâm, hình như ta nghe thấy giọng của cậu huynh?”
Đào Dương gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn trái ngó phải đi đến chỗ cầu thang, Quách Kỳ Lân thấy y tới, vội vàng đặt đũa xuống đứng dậy, kéo cái ghế bên cạnh ra, mỉm cười ra hiệu ”mời” với hắn.
Đào Dương lập tức sửng sốt, dừng bước theo bản năng, quan sát hắn với vẻ cảnh giác, Quách Kỳ Lân cười hết sức niềm nở khiến Đào Dương luôn cảm thấy hắn đang có âm mưu làm loạn, tựa như đang ủ mưu muốn giết chết mình vậy.
”Tới ngồi đi.” Quách Kỳ Lân vẫy tay với y, giống như đang mời gọi khách trong mấy cửa tiệm không đứng đắn, còn kinh khủng hơn cả nụ cười niềm nở lúc nãy nữa!
Đào Dương nuốt nước bọt, sững sờ khẽ gật đầu, thận trọng ngồi vào ghế, Quách Kỳ Lân lại vội vàng thân thiết đẩy ghế của y vào gần hơn chút, dọa cho đầu gối của Đào Dương cũng mềm nhũn, suýt chút thì đã ngã khỏi ghế rồi.
Quách Kỳ Lân hầu hạ y xong, lại cầm ấm trà qua rót cho y một ly, hai tay đưa đến trước mặt y, phải biết nếu là dưới tình huống bình thường, hắn chỉ đối xử như vậy với ba và sư phụ của hắn thôi, trong trà này không phải là có độc chứ?
Đào Dương chậm chạp không dám nhận lấy, nhìn hắn một chút rồi lại nhìn ly trà, nhìn ly trà rồi lại nhìn hắn, cuối cùng từ nụ cười niềm nở đến mức có hơi nịnh nọt của hắn mà rút ra được một kết luận coi như hợp lý.
”Huynh lại hết tiền rồi phải không?”
Nụ cười của Quách Kỳ Lân lập tức biến mất, để ly trà xuống trước mặt y, nói với vẻ ghét bỏ: ”Nói gì vậy! Không phải là ta đang chăm sóc đệ sao?”
”Chăm sóc?” Đào Dương rủ mắt nhìn bản thân, không nhịn được mà bắt đầu hoài nghi chính mình: ”Eh…Ta cũng đâu có giống người bị bại liệt?”
”Bại liệt cái gì chứ? Ta quan tâm đệ! Chăm sóc đệ! Lo lắng cho đệ! Yêu thương đệ! Đây không phải là chuyện người làm chồng phải làm sao?” Quách Kỳ Lân nói với vẻ hiển nhiên.
”Thì ra là vậy à.” Xem ra hắn vẫn chưa chơi chán cái trò đóng vai trượng phu, Đào Dương lén lút mỉm cười, cuối cùng cầm ly trà lên, yên tâm can đảm đưa đến bên miệng.
Quách Kỳ Lân thấy thế rốt cuộc cũng cười, đưa tay xoa cằm, say mê nhìn y như một tên ngốc: ”Nương tử~”
”Phụt!” Đào Dương thật sự nhịn không nổi, một miệng đầy trà phun thẳng lên mặt Quách Kỳ Lân!
Vẻ mặt tươi cười của Quách Kỳ Lân một lần nữa biến mất trong nháy mắt, nước trà không ngừng nhỏ xuống theo cằm của hắn, Quách Kỳ Lân cố nén lửa giận, lặng lẽ nhìn y: ”Ý gì đây?”
”Xin lỗi, rất xin lỗi!” Đào Dương thậm chí cười thành tiếng, vừa cười vừa kéo tay áo lau mặt cho hắn.
Quách Kỳ Lân còn đang giận, đẩy tay y ra, hỏi lại y: ”Rốt cuộc là đệ có ý gì?”
Đào Dương cố nén sự buồn cười, ra vẻ thông cảm mà thở dài, lời nói ý vị sâu xa: ”Ca ca ngốc của ta ơi, trước kia ta có thể nuông chiều huynh được, nhưng lần này không nói rõ ràng thì không được rồi, huynh là người ngồi kiệu hoa, dâu là do ta đón, huynh mới là nương tử đó!”
”Không thể nào!” Quách Kỳ Lân không thể tin được: ”Không phải đệ là con dâu nuôi từ bé sao?”
Đào Dương nhướng mày, dáng vẻ không có gì phải sợ: ”Huynh cứ tìm đại ai đó trên đường mà hỏi chút đi, như ta đây phải gọi là rể nuôi từ bé! Chữ rể trong con rể đấy!”
”Dừng đi!” Quách Kỳ Lân khinh thường hừ một cái, đưa tay gọi một tiểu nhị tới, chỉ vào Đào Dương rồi hỏi hắn: ”Tiểu nhị ca, ta hỏi huynh, đệ ấy là ai?”
Tiểu nhị ngây ra một chút, không hiểu hắn muốn hỏi gì, cẩn thận trả lời: ”Ngài ấy là ông chủ Đào mà?”
”Trừ cái đó ra, đệ ấy là ai của nhà ta?” Quách Kỳ Lân hỏi lại.
Rốt cuộc tiểu nhị cũng hiểu ra vấn đề, cười rồi lại nói: ”Ngài ấy là cô gia* của các ngài đó.”
*Cô gia: nhà vợ gọi con rể
”Huynh xem đi.” Đào Dương cười đắc ý, mặc dù câu trả lời này không phải là con rể nuôi từ bé nhưng ý nghĩa giống nhau là được.
Quách Kỳ Lân khiếp sợ cau mày, không cam lòng gọi thêm một tiểu nhị khác tới: ”Ngươi nói! Đệ ấy là gì của nhà ta?”
”Ngài, ngài ấy là, cô gia…” Một tiểu nhị khác trả lời bằng vẻ sợ hãi.
Hiện tại Quách Kỳ Lân không muốn tin cũng phải tin, bỗng vỗ bàn, nhíu mày la lên: ”Không phải! Sao mười mấy năm qua chưa từng có ai nói cho ta biết?”
Đào Dương tò mò hỏi hắn: ”Vậy bọn họ nói gì với huynh?”
Quách Kỳ Lân vội vàng nói: ”Ngày mà đệ vừa tới, bọn hắn chỉ vào đệ nói là sau này sẽ làm vợ ta, bảo ta hãy thương yêu đệ!”
”Sao không giống phiên bản mà ta được nghe vậy?” Đào Dương nhướng mày, hỏi lại hắn: ”Ai nói với huynh?”
”Cao Tiêu Bảo!” Quách Kỳ Lân nói.
Đào Dương cười gằn gật đầu: ”À! Hiểu rồi, Cao Tiêu Bảo phải không, ta nhớ rồi.”
Quách Kỳ Lân không hơi đâu chú ý đến chuyện này, vội vàng hỏi lại y: ”Vậy ai nói với đệ?”
Đào Dương quay đầu nhìn hắn, cười đắc ý, không nhanh không chậm nhướng mày với hắn: ”Cha huynh đó.”
”Ôi~” Quách Kỳ Lân lập tức kêu rên, lần này hắn thua triệt để rồi, đều do tên khốn kiếp Cao Tiêu Bảo kia! Vậy mà lừa mình mấy chục năm! Quay về phải tự tay chặt hắn ta từng mảnh!
Thấy dáng vẻ của Đại Lâm ca ca suy sụp như vậy, như thể vừa vứt mất mấy trăm lượng ngân phiếu, Đào Dương nhất thời buồn cười, đưa tay vuốt tóc hắn: ”Huynh xem, Cao Tiêu Bảo mà huynh cũng tin, đáng đời bị lừa không?”
”Không được!” Quách Kỳ Lân vẫn không phục, gạt tay y ra, nói với vẻ kiên quyết: ”Bọn họ gọi thế nào ta không quan tâm! Hai ta phải tự quyết định gọi như thế nào!”
”Cái gì ta cũng có thể theo ý huynh, duy chỉ có việc này thì không thế được, huynh nhất định phải là nương tử.” Giọng điệu của Đào Dương rất kiên quyết, không cho thương lượng.
Quách Kỳ Lân không vui, thở phì phò khoanh tay lại: ”Ta mặc kệ! Ta đường đường là một nam tử hán sao có thể làm nương tử được! Ta không muốn!”
Đào Dương tặc lưỡi, không rảnh tranh luận chuyện này với hắn, dù sao kết quả cũng như vậy, cho nên giả vờ suy nghĩ, cười hỏi hắn: ”Hay là thế này, đối với người ngoài thì ta gọi huynh là tướng công trước, còn với người trong nhà…”
”Ta vẫn là tướng công!” Quách Kỳ Lân ngắt lời y.
Đào Dương bất đắc dĩ gật đầu: ”Được rồi được rồi, trước hết cứ như vậy đi, huynh vui là được.”
”Vậy còn tạm được.” Rốt cuộc Quách Kỳ Lân cũng hài lòng, lại được đằng chân lân đằng đầu hất cằm: ”Gọi một tiếng tương công nghe thử!”
Đào Dương mỉm cười nhìn hắn, thở dài, thỏa hiệp nói: ”Tướng công~”
”Ầy!!” Lúc này Quách Kỳ Lân ôm ngực thở phào: ”Dễ chịu!”
Đào Dương cười cười: ”Người hài lòng rồi chứ?”
”Hài lòng hài lòng!” Quách Kỳ Lân đắc ý gật đầu, lại bắt đầu được đà lấn tới, vuốt ve cằm y, trả lời y một câu: ”Nương…”
”Dừng lại!” Lúc này Đào Dương gạt tay hắn ra, ngắt lời hắn, gượng cười vài tiếng với hắn: ”Huynh để ta làm quen trước rồi huynh hẳn gọi, được không?”
”Đệ cứ từ từ làm quen đi! Ta không vội!” Quách Kỳ Lân hào phóng phất tay, tự cho là đã củng cố thân phận trượng phu, đắc ý cầm lấy đũa, không ngừng gắp thức ăn cho vào chén của Đào Dương.
”Đủ rồi đủ rồi, đừng gắp nữa.” Đào Dương nhìn bát cơm trong nháy mắt đầy ụ, cực kỳ bất đắc dĩ gật đầu với hắn, sau đó thở dài, nhỏ giọng thì thầm: ”Ăn của huynh đi!”