Hạ Kỳ Như cả ngày cứ nơm nớp lo sợ Cảnh Thiên lại bỏ nhà đi bụi mà ăn không ngon ngủ không yên, cả người vì thế mà gầy đi cả vòng.
Mệt mỏi quá mệt mỏi.
Quả nhiên cuộc sống thật không dễ dàng mà.
“Tiểu chủ nhân, cô đừng bi quan quá, ta thấy Cảnh Thiên lần này sẽ không dám bỏ đi nữa đâu.”
Tiểu Hắc an ủi cô đôi câu, Hạ Kỳ Như nghe xong càng thêm rầu rĩ.
Đấy là ngươi thấy thế, còn ta, ta chỉ thấy sương mù che phủ lối đi thôi.
Ngươi không biết mỗi lần đi tìm hắn ta vất vả thế nào đâu.
Đặc biệt là với một con mù đường mãn tính như ta đây.
Hạ Kỳ Như nhớ lúc bản thân còn ở Dược Dao cung còn Cảnh Thiên thì bỏ nhà đi bụi lần đầu tiên kia, mỗi lần mò đi tìm hắn cô đều lạc bên ngoài hai ba ngày mới tìm được đường về.
Người ở Dược Dao cũng cứ nghĩ là cô bế quan mà đâu biết thiếu cung chủ nhà họ đang ăn bờ ngủ bụi ở ngoài đường chứ.
Cô dễ dàng lắm chắc.
“Vậy tiểu chủ nhân cứ coi hắn như trẻ con đi, nuôi dạy trẻ con vốn không đơn giản mà.”
“Lúc ta còn nhỏ cũng không hay bỏ nhà đi bụi như hắn.”
“…”
Được rồi, cô thắng.
Nó không nói nữa.
Hạ Kỳ Như đuổi được Tiểu Hắc đi lại tiếp tục ngồi ngẩn người nhìn cảnh vật xung quanh.
– Tiểu Hạ, nàng đang nghĩ gì vậy?
Cảnh Thiên thấy cô tâm trạng thì sấn tới lấy lòng, Hạ Kỳ Như chả buồn nhìn hắn, chỉ thở dài thườn thượt.
Ta đang nghĩ có nên hiện thực hóa việc đập gãy chân ngươi rồi nhốt lại để ngươi đỡ ra ngoài gây sự hay không.
– không có gì.
Mãi một lúc sau Hạ Kỳ Như mới trả lời Cảnh Thiên, cùng lúc đó cô và hắn cũng lên xe ngựa, bắt đầu xuất phát đến địa điểm tiếp theo.
– Tiểu Hạ, nàng ngồi trong xe một lát nhé, ta đi ra ngoài có chút chuyện.
Vừa lên xe được một lúc, Cảnh Thiên liền quay sang nói với Hạ Kỳ Như.
– không được.
Huynh lại muốn bỏ nhà đi bụi nữa đúng không?
Tuyệt đối không thể được.
Hạ Kỳ Như nói xong, hai tay cũng ôm chặt cánh tay Cảnh Thiên, Cảnh Thiên thấy cô phản ứng dữ dội như vậy thì hơi ngây người, sau hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, dịu dàng nói.
– lúc nãy ta nhìn thấy một tiệm có bán loại bánh mà ta thích ăn nhất, nên ta chỉ muốn mua về cùng nàng ăn thôi.
Hạ Kỳ Như trầm mặc một lúc, mãi mới gật đầu.
Mà Cảnh Thiên rất nhanh cũng trở về, Hạ Kỳ Như nhìn hắn mấy lượt, thấy không có gì khác biệt mới thở nhẹ một hơi.
Cảnh Thiên có lẽ cảm nhận được sự bất an từ Kỳ Như nên từ sau lần đó hắn không tự mình ra ngoài nữa, nếu có ra ngoài cũng rất nhanh liền trở về.
Hạ Kỳ Như rình mấy lần đều thấy hắn thật sự đi mua đồ thì nghi hoặc không thôi.
Thật sự ngoan như thế sao?
“Tiểu chủ nhân ta đã nói rồi mà, hắn sẽ không dám bỏ đi lần nữa đâu mà.”
Tiểu Hắc cũng rất phối hợp mà xoa dịu nỗi lo của cô.
Hạ Kỳ Như trầm mặc một lúc, sau cùng quyết định từ bỏ.
Cô sẽ cho hắn một cơ hội nữa.
Nếu kiếp này vẫn giống như kiếp trước, vậy thì từ kiếp thứ ba trở đi, cô sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa mà để hắn tự sinh tự diệt cho đến thế giới cuối cùng.
Đây có thể coi là tối hậu thư của cô giành cho Cảnh Thiên.
…
Gánh nặng được cởi bỏ, Hạ Kỳ Như liền thanh thản hơn nhiều, đồng thời cô cũng phát hiện ra không biết từ khi nào mà bao quanh cô có rất nhiều người.
Chỉ là đám người đó vì sợ hai người bọn họ phát hiện ra mà cố ý giả trang thành người đi đường, còn thường xuyên lẫn vào đám đông để giảm cảm giác tồn tại của mình.
Hạ Kỳ Như trước đó tâm hồn đang treo ngược trên cành cây, làm gì để ý nhiều như vậy, cho nên bọn họ dễ dàng qua được ải của cô.
Cảnh Thiên thì ngược lại, hắn vốn lớn lên từ trong chết chóc, chút chuyện nhỏ này hắn vẫn nhìn ra được.
Hơn nữa còn tính chuẩn xác rốt cuộc có bao nhiêu kẻ đang đi theo, núp ở những chỗ nào.
Chỉ là hắn không tự mình ra tay mà để người của Phong Nguyệt lâu xử lý thay hắn, còn hắn thật sự chỉ ra ngoài mua bánh về cho cô ăn mà thôi.
Hạ Kỳ Như thấy vậy lại một lần nữa mất phương hướng.
Cảnh Thiên, rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì vậy?