“Trạch Nghiễn, cậu đừng trẻ con như vậy có được không? Chẳng lẽ cậu muốn tôi nói dối?”
Điếu Trạch Nghiễn mặt mày ủ rũ, vẫn quỳ yên trên sàn nhà cứng không nhúc nhích.
An Hạ bất lực nhìn anh, miễn cưỡng nói: “Chúng ta đã nói khi nào tốt nghiệp mới tính đến”
“Không ép cậu hẹn hò, chỉ muốn biết cậu có còn thích tôi hay không”
“Trước đây… cậu cũng dùng cách này với Joie?”
“Không!” Điếu Trạch Nghiễn bức xúc lên giọng, lớn tiếng khẳng định: “Không thích thì tôi từ bỏ, giận tôi cũng chả thèm dỗ. Cậu là đầu tiên, cũng là duy nhất!”
An Hạ chớp chớp mắt bối rối, định hỏi một câu nào ngờ Điếu Trạch Nghiễn lại trở nên kích động như vậy.
“An Hạ, tôi giúp chị ta vì quen biết, không phải vì còn cảm tình đâu” Điếu Trạch Nghiễn kéo kéo tay cô nài nỉ, bộ dạng hối hận luôn bày ra để làm mềm lòng cô.
“Ừm, cậu về phòng đi” An Hạ gật gù cho qua chuyện.
Nói thế nào Điếu Trạch Nghiễn cũng quỳ ở đó, còn tủi thân ra mặt. Đến giây phút này, An Hạ không còn giận anh, nếu cô là anh, cô cũng sẽ giúp nếu Joie gặp chuyện, cô chỉ giận vì anh nói dối che giấu sự thật.
“Cậu đừng vậy nữa, đứng dậy về phòng đi” An Hạ ra sức kéo tay anh, anh nhất quyết không di chuyển, cô khổ tâm chuyển hướng: “Hứa với tôi một chuyện, đừng sau lưng tôi giấu giếm bất kỳ chuyện gì”
Hai mắt Điếu Trạch Nghiễn sáng rỡ, nét cười hiện trên mặt, vội gật đầu chắc chắn: “Tôi hứa, nếu còn tái phạm, cậu muốn xử sao tôi cũng chịu”
“Được rồi, đứng dậy đi” An Hạ kéo tay anh đứng lên.
“Cậu còn thích tôi không?”
Thật không còn lời nào để nói, cho dù An Hạ thở dài bất lực, cô không giống như Điếu Trạch Nghiên có thể nói ra một cách dễ dàng.
An Hạ mãi không trả lời, Điếu Trạch Nghiễn mất kiên nhẫn lay tay cô: “Còn hay không?”
An Hạ bất mãn cằn nhằn: “Cậu… tự cảm nhận đi”
Vẻ mặt Điếu Trạch Nghiễn đăm chiêu, mỉm cười ẩn ý, khi anh đứng lên hai chân đã tê buốt, đầu gối đỏ lên. An Hạ lén mỉm cười, chẳng biết anh lôi đâu ra cái trò tự hành hạ bản thân. Còn tưởng Điếu Trạch Nghiễn sẽ về phòng, ai ngờ anh nằm luôn trên giường trước sự kinh ngạc của cô.
Điếu Trạch Nghiễn thư thả nhắm mắt, tay chân giang rộng trên giường, nhắm mắt vờ than thở: “Tôi đi không nổi nữa rồi”
An Hạ nhìn anh, cười như không, Điếu Trạch Nghiễn y hệt một đứa trẻ lớn xác, đều tại cô ban đầu tự bám dính vào nên bây giờ phải cam chịu.
Bên ngoài, mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu áp tai lên cửa, nhìn nhau che miệng nén tiếng cười, hai bà đã đứng nghe lén từ lúc anh bước chân vào phòng An Hạ. Mẹ Điếu Trạch Nghiễn còn tính luôn chuyện nếu bị hụt đứa con dâu này, bà sẽ tống cổ anh ra khỏi nhà không cho một xu, để cho anh biết khi người phụ nữ nổi giận là như thế nào.