Người đàn ông này khoảng hai mươi lăm, gương mặt không quá đẹp trai nhưng toát ra được vẻ nam tính, thân hình cao lớn, nhìn rất có cảm giác an toàn.
Trần Anh với Tạ Thế Quân ngồi đối diện nhau. Tạ Thế Quân ít nói, còn Trần Anh vì nguyên nhân kiếp trước nên cực kỳ muốn để lại ấn tượng tốt, cho nên hầu như đều là cô ta nói chuyện.
Đoạn thời gian trước kiếm được ít tiền, cô ta cũng ăn diện một chút, ăn uống tốt lên một chút, sắc mặt nhìn cũng hồng hào hơn hẳn.
Đường Quả và Tống Dã ăn ở bàn khác, vừa từ tốn ăn cơm vừa nghe lén hai người kia nói chuyện.
Trần Anh đã sống qua thời đại này nên không giống con gái thời đại này nữa, không có nhìn đàn ông là sẽ cúi đầu thẹn thùng, ngược lại là to gan nhìn thẳng người ta.
Tạ Thế Quân lại không nói gì cả, chỉ là vị hôn thê của anh không giống trong tưởng tượng mà thôi. Trong tưởng tượng của anh, vị hôn thê hẳn là một cô gái nhỏ vừa trắng vừa bẽn lẽn, sẽ nhìn anh nhưng chỉ nhìn trộm.
Không được như mong muốn, Tạ Thế Quân cũng không thất vọng, nhiều nhất là có một chút tiếc nuối. Hơn nữa, Trần Anh cũng rất xinh xắn, lại hay nói hay cười, ấn tượng của anh về Trần Anh cũng khá.
Tóm lại, Đường Quả hiểu rõ cả hai sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Quả Quả, em nhìn người khác làm gì thế?” Tống Dã nắm tay cô vợ nhỏ, xoay mặt cô, để ánh mắt cô hướng lên người mình, “Nhìn anh.”
“Được rồi, em nhìn A Dã, chỉ nhìn A Dã được chưa?”
Tống Dã hài lòng. Nếu đây không phải nơi công cộng, anh chỉ muốn ôm cô vợ nhỏ rồi hôn một cái.
Hai người ăn xong tính tiền, lúc chuẩn bị rời đi thì Trần Anh với Tạ Thế Quân bên kia cũng đứng dậy, đôi bên vừa hay chạm mặt nhau.
Trần Anh thấy được Đường Quả, vô ý thức gần Tạ Thế Quân một chút, thẳng lưng lên. Cái ánh mắt chiếm hữu kia đoán chừng chỉ có phụ nữ mới hiểu được.
“Thanh niên trí thức Tống, hoa khôi Đường, hai người cũng đến đây ăn cơm à?” Trần Anh cười ngọt ngào, tính thể hiện trước mặt Tạ Thế Quân một chút.
Nhưng Tạ Thế Quân vừa nhìn thấy Đường Quả đã hơi sửng sốt, trong đầu chợt bật ra một ý nghĩ, vợ anh trong tưởng tượng vốn nên như thế này.
Nhưng nhớ ra có Trần Anh bên cạnh, trong lòng anh áy náy, vội vàng giấu tâm tư đi, không nhìn Đường Quả nữa, chỉ gật đầu với Tống Dã một cái.
Tống Dã vừa rồi có cảm giác không được thoải mái lắm. Anh nắm tay cô vợ nhỏ, nhàn nhạt chào hỏi hai người kia rồi rời đi.