Thân thể Dương Thần nghiêng về phía trước, bổ nhào lên người Lâm Nhược Khê, hai tay tóm chặt lấy hai tay Lâm Nhược Khê, hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc, từ xa nhìn vào, thậm chí thái độ còn có chút gì đó mờ ám.
– Nói!
Mặt Dương Thần không chút biểu cảm, đè lên người phụ nữ đang dựa vào bàn, nói.
– Nói cái gì?
Lâm Nhược Khê lạnh lùng hỏi lại.
– Nói cô thích tôi!
Dương Thần nói.
– Dựa vào cái gì?
Đôi mặt của Lâm Nhược Khê sáng lấp lánh.
– Dựa vào lời ông đây đã nói, ông đây thích cô.
Dương Thần nói chắc như đinh đóng cột.
Lâm Nhược Khê ngây người ra một lúc lâu, lắc đầu:
– Tôi không thích anh.
– Bốp!
Lại một cái bạt tai nữa, đánh lên khuôn mặt của Lâm Nhược Khê.
– Nói, nói cô thích tôi!
Dương Thần tiếp tục yêu cầu một cách máy móc.
Lâm Nhược Khê giống như bị tâm thần, phản kháng giống hệt như một con báo mẹ, nhưng không cách nào nhích người ra được tấm thân như sư tử đực đang đè lên trên người mình, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, giả vờ như không nghe thấy gì.
Bốp!
Lâm Nhược Khê lại bị người đàn ông này cho một cái bạt tai, rốt cuộc là muốn mình như thế nào đây.
– Nói cô thích tôi, không nói, tôi còn tiếp tục đánh nữa
Dương Thần giống như bị ma làm, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này nói.
Lâm Nhược Khê rốt cuộc cũng không chịu được nữa, trong hộc mắt trong suốt, nước mắt chảy ra, căn bản là không thể khống chế được, cô gái như cô bị ức hiếp đến bất lực, lại không có ai đến giúp, bởi vì, người vẫn từ trước đến nay luôn giúp cô, lại là người đang đánh cô lúc này.
– Anh… anh là tên khốn khiếp, anh đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không nói câu đó.
Lâm Nhược Khê cắn môi, khóc nức nở.
Vẻ mặt Dương Thần thay đổi đến mấy lần, rời khỏi thân thể của Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê được hắn buông tha, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy, Dương Thần lấy từ bàn làm việc của mình, một chiếc bút máy đầu bạc.
Ý thức được có chuyện gì đó chẳng lành, khuôn mặt Lâm Nhược Khê tỏ vẻ đau đớn như bị hỏa thiêu, hỏi:
– Anh muốn làm gì?
Dương Thần hững hờ nhìn người phụ nữ này một cái, tự cười giễu mình,
– Cho dù có đánh chết em, em cũng không thích anh, anh đánh em nhiều như vậy, không bằng anh tự đánh mình, anh đương nhiên là phải trả giá cho những điều đó.
Nói rồi, bày tay phải cầm bút của Dương Thần, đâm một phát thật mạnh vào ngực trái của mình.
– Phập!
Chiếc bút, trong nháy mắt đã cắm vào trong lòng ngực.
Khuôn mặt bi thương của Lâm Nhược Khê đã lấy lại được vẻ bình thường, nước mặt rốt cuộc cũng không còn rơi nữa, đôi mắt rưng rưng, cực kỳ bi ai.
– Anh điên rồi sao?
Lâm Nhược Khê kinh hoàng hô lên một tiếng, chạy bổ đến phía trước, túm lấy cánh tay Dương Thần, nhìn thấy ngực Dương Thần, máu tươi chạy dọc theo chiếc bút, Lâm Nhược Khê cảm thấy trời đất quay cuồng, lung lay như sắp đổ.
– Anh… tại sao anh lại phải làm chuyện ngốc nghếch như vậy…
Lâm Nhược Khê lúc này không còn gì đáng nói, khuôn mặt tấy đỏ, hai mắt đẫm lệ sưng đỏ, khóc không thành tiếng.
Dương Thần ra vẻ vô cùng mệt mọi, giống như ngực bị thương rất nặng, nói yếu ớt:
– Anh thích em, nhưng anh đánh em rồi, anh không thể trói buộc được trái tim em, sao anh có thể an tâm được…
– Ai nói em không thích anh?
Lâm Nhược Khê đột nhiên hét thật to.
– Dương Thần khốn nạn, ngốc nghếch, ngu xuẩn, anh là tên vô lại, em thích anh – em thích anh – em thích anh – em thích anh…anh…anh… sao anh lại ngốc như vậy…
Dương Thần thở phì phò một cách khó khăn, cười khổ sở nói:
– Là em thấy anh sắp chết rồi, nên mới an ủi anh đúng không…
Lâm Nhược Khê liều mạng lắc đầu, khóc nức nở, khiến cho cô khó có thể nói được một câu hoàn chỉnh, nói một cách đứt quãng:
– Là em…là em không tốt…em chỉ muốn làm anh tức giận… trái tim em rất đau…sắp vỡ vụn ra rồi… em thực sự thích anh… Dương Thần anh đừng xảy ra chuyện gì, anh… sao anh lại ra nhiều máu như vậy….
– Sao em lại thích anh… không phải anh rất ngốc sao…toàn bị em lừa… lại không đứng đắn.
Dương Thần môi trắng bệch, cố hết sức hỏi.
– Em thích anh là vì em thích anh, em thực sự không biết tại sao lại thích anh mà,.
Lâm Nhược Khê sắp sốt ruột đến phát điên, người đàn ông này lúc nào cũng như vậy, đã đến lúc nào rồi lại còn làm cho vấn đề rối tung lên như vậy chứ.
Đột nhiên, Dương Thần cười ha hả, vẻ mặt đáng khinh, giống như đi trên đường đột nhiên nhặt được cả trăm triệu vậy.
Nhìn bộ dạng Dương Thần giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng ý thức được… chính mình mới bị đem ra lừa.
– Chậc chậc, không biết vì sao thích anh, không biết nguyên nhân vì sao thích, mới thực sự là thích đó… bà xã ngoan, em quả nhiên vẫn rất thích chồng của em mà, ha ha ha ha, không uổng công anh chịu đau một chút.
– Anh… anh dám lừa gạt em, Lâm Nhược Khê lại tức giận, cô đột nhiên ý thức được Dương Thần không phải là người thường, làm sao mà có thể dễ dàng chết như vậy được, mình bị anh ta dọa cho một trận, lập tức đã lo lắng, cái gì cũng quên hết, bây giờ không biết phải làm thế nào đây, mặt đỏ bừng bừng, chính mình cũng không thể nói được lời nào nữa.
Dương Thần chẳng quản nhiều như vậy, trực tiếp rút chiếc bút máy cắm ở ngực ra, tuy rằng có chảy chút máu, nhưng thực tế cũng chỉ là chút máu tươi thôi, Dương Thần coi như chủ động vận nội công, cơ thể khỏe mạnh lại khiến vết thương liền lại như cũ.
Cười hì hì lấy một tay ôm Lâm Nhược Khê đang mềm nhũn vào trong lòng mình, lại bĩu đôi môi đỏ thắm “ sao nào sao nào” hôn mấy cái, đầy một mặt nước miếng.
Lâm Nhược Khê sắp ngất mất thôi, cảm xúc của người đàn ông này thay đổi rất nhanh, giờ phút này còn lấy mình ra làm búp bê đùa giỡn ôm ấp, miệng còn đang cắn đi cắn lại trên khuôn mặt mình.
– Nhược Khê bảo bối ngoan ngoan, những lời mà em vừa nói, sắp làm anh đau lòng đến chết rồi, vậy coi như huề, anh cũng giận em rồi, em cũng khiến anh đau lòng chuyện em gạt anh, lợi dụng anh trước đây, mọi chuyện chúng ta đều xí xóa, coi như ông chồng ngốc này của em cam tâm để cho em sai khiến.
– Nhưng mà, Tiểu Nhược Khê của chúng ta hơn hai mươi tuổi còn nhớ đến bỏng gạo viên, thích xem phim truyền hình Hàn Quốc, sưu tập mèo Hello Kitty, những lời em nói, thực ra không hề có chút đáng tin nào. Dương Thần buồn rầu nháy mắt nói.
Lâm Nhược Khê cứng miệng, thầm nghĩ, hóa ra vừa rồi mình nói nhiều như vậy, anh ấy đều không tin, liền thiết kế một vòng tròn đợi mình nhảy xuống.
Dương Thần nhìn bộ dạng bất mãn căm giận của người phụ nữ này, cảm thấy có chút đáng yêu, dơ hai tay ra định âu yếm hai má của Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê theo bản năng lại cảm thấy Dương Thần muốn đánh cô, sợ hãi co rúm người lại.
Ngày thường người khác nhìn thấy đều né tránh tảng núi băng là nữ chủ tịch, giờ phút này lại giống như con mèo nhỏ bị sợ hãi vậy.
Người phụ nữ này bề ngoài băng giá của, nhưng bên trong lại là sự yếu đuối.
Dương Thần xót xa, cười khổ sở giọng đầy ấm áp nói:
– Cô bé ngốc, đánh em là để cho em tỉnh ra, không nói những lời nói dối đó nữa, bây giờ là anh đang vận công để trị những vết sưng tấy đỏ trên mặt em, không thì sao em có thể ra ngoài được.
– A…
Lâm Nhược Khê lúc này mới lúng túng, gục đầu xuống, để Dương Thần chạm vào khuôn mặt của mình, cảm giác rất ấm áp.
Được một lát, gương mặt sưng đỏ liền biến mất, làn da căng mịn lại được hồi phục như xưa.
Ở cự ly gần như vậy cảm nhận được bản lĩnh thần kỳ của Dương Thần, trong lòng Lâm Nhược Khê ngoài sự kinh ngạc, còn phần nhiều là thứ cảm xúc phức tạp, nhìn khuôn mặt bình thường của Dương Thần, hơi hơi xuất thần.
Dương Thần cẩn thận nhìn xem còn mạch máu nào chưa khai thông không, lại nhìn thấy đôi con ngươi đen nhánh của Lâm Nhược Khê đang nhìn mình, không khỏi chấn động, mặt mày hớn hở nói:
– Vợ à, coi ánh mắt chờ đợi này của em, có phải là muốn cùng chồng em tiến thêm một bước nữa không?