Thấy vậy, Đông Phương Hạ cũng mỉm cười! Ông nội của Nam Cung Diệc Phi là người như thế nào, mặc dù người mình phái đi đều là cao thủ, nhưng sao có thể thoát khỏi tầm mắt của ông lão đó chứ. Trừ khi phái người của Huyết Sát Đường hoặc Huyết Minh Đường đi, ông lão đó mới không tra ra được.
“Phải rồi, Diệc Phi! Muộn như vậy rồi em còn đến đây có phải là muốn cho mẹ sớm được ôm cháu trai không! Ha ha…anh rất sẵn lòng”.
Nói xong, ánh mắt Đông Phương Hạ di chuyển từ đôi má trắng hồng của Diệc Phi xuống dưới, lướt qua chiếc cổ trắng ngần, cuối cùng dừng lại trên hai “đỉnh đồi” cao vút đó, lộ ra bộ dạng háo sắc.
“Bỉ ổi…cút…ai muốn cùng anh chứ!”
Nghe thấy vậy, lại nhìn thấy nụ cười xấu xa đó của Đông Phương Hạ, mang tai Diệc Phi liền nóng lên!
“Anh…khốn kiếp! Nghiêm túc chút cho em”.
“Được được được, anh sẽ nghiêm túc! Vợ, em nói đi”, Đông Phương Hạ cố nén cười.
Diệc Phi cũng lười cãi cọ với Đông Phương Hạ, hỏi: “Anh đoán xem em vừa nhận được điện thoại của ai!”
Trời…người thân, bạn bè của em nhiều như vậy, làm sao anh biết được em nhận được điện thoại của ai chứ, phạm vi rộng như vậy, sao mà đoán được!